Chương 12

Chương 12

(52)

Trần Thiên Dương không ngờ Phục Thành thật sự dẫn cậu đến bệnh viện, mà còn không phải là vì khám bệnh cảm.

Có bốn vị bác sĩ được bố trí đang cầm bệnh án của Trần Thiên Dương nghiên cứu. "Ù ù", cảm mạo khiến tai cậu ù lên lại càng không nghe rõ ràng lắm. Cậu chỉ đành ngồi tại chỗ niết từng tấc từng tấc mấy lóng ngón tay mình.

Phục Thành dán vào lỗ tai cậu nói: "Em đi mua cho anh bao thuốc lá đi."

Trần Thiên Dương chìa tay ra, Phục Thành nhìn mặt cậu, lấy bao thuốc lá của mình đặt lên tay cậu, nói: "Có phải em thường mua thuốc giúp người khác không?"

Trần Thiên Dương cầm bao thuốc lá của hắn, muốn trả lời lại rằng, hồi đó em thường hay mua thuốc giúp ông nội, mang bao thuốc đến siêu thị đổi còn học được cả nhãn thuốc lá.

Hơn nữa khi ông nội hút thuốc lá, cậu có lén lút hút thử một lần, sặc người cực kì. Cậu ho đến mức nước mắt ứa ra rồi bị bà nội phát hiện, cả hai người bọn họ đều bị mắng hết.

Cậu muốn nói nhưng bốn bác sĩ đều dừng lại và nhìn sang họ, Trần Thiên Dương đành cầm bao thuốc lá rời khỏi phòng.

Cậu biết Phục Thành muốn để mình rời đi. Kỳ thực cậu không mẫn cảm như vậy, cũng không có để ý như vậy. Trên đời này, ngoại trừ ông bà nội đã mất của cậu thì Phục Thành là thứ hai tin cậu có thể nói chuyện. Điều này làm cho cậu rất vui vẻ.

(53)

Phục Thành bàn bạc xong với bác sĩ thì tìm được Trần Thiên Dương ở sảnh lớn. Một tay cậu cầm kem ốc quế, đối diện là một nhóc béo cao ngang chân.

Nhóc béo có bề ngoài giống một cái bánh màn thầu trắng trẻo, tay chân lộ ra như ngó sen, ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cây kem ốc quế trong tay cậu.

Trần Thiên Dương đưa một cái trong tay cho nhóc béo. Nhóc béo do dự một chút, lục ra một cục kẹo giấy từ trong túi quần, đưa cho Trần Thiên Dương, "Anh ơi, đổi với anh nè."

Trần Thiên Dương nhận được một cục kẹo giấy mà nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền say đắm lòng người.

Nhóc béo lấy thế sét đánh không kịp bưng tai "moa chụt chụt" lên mặt Trần Thiên Dương. Lúc nhóc đang tính hôn cái má còn lại thì nhóc lại bị người ta xách bổng lên.

"Người lớn nhà nhóc đâu?" Nhóc béo bị Phục Thành xách như xách chó con tới trước mặt mình.

Nhóc béo cầm cây kem ốc quế mà nuốt ực môt cái.

Trần Thiên Dương ôm nhóc đặt xuống đất, bóp bóp mặt của nhóc rồi bảo nhóc đi mau.

Nhóc béo thấy thế thì chạy nhanh như một làn khói.

Trần Thiên Dương đưa kem ốc quế cho hắn, Phục Thành xé giấy, đưa tới bên miệng cậu, "Thuốc của anh đâu? Còn mua cái này?"

Phục Thành đến mua thuốc nhưng siêu thị không bán, cậu bèn mua hai cây kem ốc quế, sau đó bị đứa nhỏ tham ăn theo dõi.

Phục Thành nhìn cậu giải thích xong, dựa trên tay lái mà cười. Hắn cười xong, thấy Trần Thiên Dương còn nhìn mình, xoa xoa vành tai của cậu, "Muốn hỏi gì không?"

Bản thân Trần Thiên Dương không thèm để ý, cậu chỉ sợ bác sĩ làm Phục Thành hiểu lầm gì đó thôi.

Phục Thành nói: "Trở về rồi hỏi. Đúng lúc anh cũng có chút chuyện muốn hỏi em."

Trần Thiên Dương nhìn bộ dáng Phục Thành nghiêm túc, lại muốn làm bộ như không nghe thấy. Nhưng mà, cuối cùng cậu cũng gật đầu đồng ý với Phục Thành.

(54)

Phục Thành ngồi trên ghế sô pha nhỏ trong nhà Trần Thiên Dương, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, "Em thích anh từ hồi nào? Từ ba năm trước hay là mới gần đây?"

Trần Thiên Dương ngừng lại động tác vặn vặn lóng tay, trên đầu nảy lên mấy dấu chấm hỏi.

Phục Thành kéo cậu đến trên chân mình, nắm tay cậu, "Hửm? Tại sao không đáp?"

Trần Thiên Dương muốn đứng lên, hắn lại không cho, còn cưỡng ép cậu trả lời.

"Muốn đánh chữ hay làm thủ ngữ? Vẫn là nói chuyện đi. Anh sẽ chờ em."

Trần Thiên Dương biết Phục Thành không tính là người đứng đắn gì, nhưng cũng không ngờ hắn sẽ không đứng đắn như thế, nghẹn đến mức mặt đỏ rần. Cuối cùng cậu lấy ra điện thoại di động bắt đầu bấm chữ.

"Sớm lắm."

Phục Thành nhìn hai chữ kia, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn một chút. Trần Thiên Dương đứng lên muốn chạy lại bị hắn đè xuống ghế sô pha, mổ một cái, nói: "Vào lần đầu tiên em nhào vào l*иg ngực của anh, anh đã muốn hôn em như thế."

Trần Thiên Dương hơi ngượng ngùng mà mỉm cười, Phục Thành bèn hôn thêm một lát, âm thanh nặng nề nói, "Mỗi lần em cười, anh cũng muốn hôn em."

Trần Thiên Dương hé miệng một chút, Phục Thành bóp thịt má tội nghiệp của cậu lại, hôn một cái lên cái miệng đang nhô ra của cậu.

Ngay trước khi hắn mở miệng, Trần Thiên Dương đưa tay che lại miệng của hắn. Đừng nói nữa, em biết bây giờ anh chỉ muốn hôn môi mà thôi.

Phục Thành nằm úp sấp ở trên người cậu cười, l*иg ngực cứng rắn chấn động, ép Trần Thiên Dương tới mức hụt hơi, cậu không nhịn được muốn cười.

(55)

Buổi tối Trần Thiên Dương tỉnh lại một lần, gối ở trên tay nhìn Phục Thành nằm ngủ ở một bên, mi mắt dày rậm, mũi thẳng cương nghị, trên mặt còn có xuất hiện gốc râu màu xanh ở cằm.

Cậu cũng không biết mình thích Phục Thành từ bao giờ, lúc cậu về Thành Yên thì không gặp được hắn. Về sau người này chỉ có thể tình cờ xuất hiện trong trí nhớ trước đây.

Người đưa cậu về nhà, người sẽ chờ cậu nói chuyện, nhìn thì rất hung ác, thế nhưng là người rất kiên nhẫn. Bà nội cậu cũng rất thích người này.

Sau đó Triệu Dương thân thiết với cậu. Trần Thiên Dương từng nhắc tới Phục Thành, Triệu Dương còn hỏi cậu có nhớ ra bề ngoài của Phục Thành không?

Trần Thiên Dương lắc đầu.

Triệu Dương khi đó sờ đầu cậu nói: "Không sao cả. Sau này anh sẽ thương em."

Triệu Dương thật sự rất săn sóc cậu, có lúc ngay cả nhà mình cũng không về. Gã ở lại trong nhà Trần Thiên Dương, dù ngủ ở ghế sô pha gã cũng bằng lòng.

Có một lần, Trần Thiên Dương nửa đêm ra ngoài thì thấy Triệu Dương nằm trên ghế sô pha tự an ủi, trong miệng còn gọi tên cậu.

Khi đó trong phòng có một loại mùi vị kỳ quái, Trần Thiên Dương đứng ở góc cửa tối tăm, nhìn thấy Triệu Dương cầm vuốt dương cụ của mình, trong miệng còn gọi tên của cậu, thống khổ lại vui sướиɠ, như là đã bắn ra.

Trần Thiên Dương hốt hoảng một chút rồi rất nhanh bình tĩnh lại. Bởi vì cậu nhớ ra, rất từ lâu trước kia, có người nói với cậu rằng đàn ông cũng có thể ngủ với đàn ông.

Triệu Dương muốn ngủ với cậu.

Trần Thiên Dương thản nhiên tỉnh táo đối diện với Triệu Dương.

Triệu Dương không muốn dọa cậu nên hoảng lên. Ngay đêm đó, sau khi gã xin lỗi thì rời đi. Đồng thời mãi một quãng thời gian sau né trách đến gần Trần Thiên Dương.

Cũng không lâu lắm, không biết làm sao Triệu Dương có thể phối một cái chìa khóa nhà của cậu, khiến Trần Thiên Dương khó lòng phòng bị.

Tồi tệ nhất là lần kia, lúc Trần Thiên Dương tỉnh lại thì nhìn thấy Triệu Dương nằm ngay cạnh mình.

Triệu Dương ôm cậu, nói: "Dương Dương, chúng ta thử xem. Anh sẽ tốt với em cả đời."

Hạ bộ cương cứng của gã ấn ấn sau lưng cậu, Trần Thiên Dương nôn khan suýt ngất đi, dùng hết toàn lực lấy đèn bàn đập về phía Triệu Dương.

Triệu Dương đầu đầy máu, quỳ trên mặt đất, tát mình mười mấy cái bạt tai, khóc lóc nói rất nhiều. Trần Thiên Dương nghe gã một lần lại một lần nói yêu mình, hối hận và yêu thích của gã làm cho Trần Thiên Dương phát lạnh cả người.

Không hiểu ra sao, đột nhiên cậu nghĩ đến thật lâu về trước, ở trên đường Thành Toại, cậu dựa vào cửa xe mơ màng thϊếp đi, có người lại gần đắp cho cậu một cái áo khoác.

Khuôn mặt Phục Thành đột nhiên rõ ràng.

Qua lâu như vậy, cậu vẫn nhớ dáng vẻ Phục Thành đứng ở ven đường, nhớ thần sắc lúc hắn hút thuốc, còn nhớ cả đôi mắt lúc hắn nhìn qua sau làn khói thuốc.

Trần Thiên Dương nhìn Triệu Dương, có chút thẫn thờ nghĩ, tại sao tôi phải thử với anh, tôi đã có người thích rồi.

Trần Thiên Dương trời sinh khuyết thiếu so với người khác, ngay cả việc yêu thương người khác cũng thế. Cậu sẽ sống, nhưng cậu từ chối việc đi yêu người khác.

Lời editor: Mình cảm thấy Dương Dương không muốn yêu người khác là vì cậu sợ tổn thương, bị ba mẹ chối bỏ từ lúc nhỏ vì khuyết tật làm cậu không dám dành tình cảm cho ai nữa. Rất may là Dương Dương không có cảm xúc cực đoan với ba mẹ của mình, nhưng rất tiếc là cảm xúc với ba mẹ lại khô cạn. Mặc dù Dương Dương có nói là cậu không để ý việc mình có thể chữa khỏi hay không nhưng mình cảm thấy cậu ấy lại rất để ý người nào để ý đến chuyện đó. Dương Dương từ chối yêu không có nghĩa là Dương Dương không biết yêu. Cậu rất yêu ông bà nội của mình, nhưng ông mà đã mất rồi. Phục Thành xuất hiện lại lần nữa khơi dậy ham muốn muốn được yêu. Cảm xúc chương này hơi nhiều nên mình viết ra những dòng này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.