Chương 9: Hảo tâm nhắc nhở
“Công tử, tổng quản đại nhân tới tìm ngươi.”
Thanh âm của Thu Đào cũng giống như bộ dạng của nàng, ngọt ngào, thực khiến người thích.
Tiểu Nhiễm vừa nghe Trần gia gia đến lập tức cao hứng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Còn chưa có chạy đến cửa, Trần tổng quản đã đi tới, giang hai cánh tay, đem Tiểu Nhiễm đang nhào tới ôm vào trong lòng.
“Tiểu Nhiễm, các vết thương đã khỏi hẳn chưa?”
Tiểu Nhiễm không có phản ứng, vẫn gắt gao ôm lấy lão tổng quản mà mình coi như ông nội, thân thể run nhè nhẹ.
Trần tổng quản cảm thấy không thích hợp, khẽ đẩy Tiểu Nhiễm ra, lúc này mới biết đứa nhỏ đang khóc.
“Ngốc, ngươi khóc cái gì? Có phải hay không Vương gia đối với ngươi không tốt? Khi dễ ngươi?”
Tiểu Nhiễm lắc lắc đầu, kéo tay tổng quản viết lên mấy chữ.
Ta nhớ ngươi .
Ba chữ này khiến ngay cả tổng quản cũng cảm thấy xúc động.
“Thu Đào a, ngươi ra bên ngoài trước đi.”
“Vâng, tổng quản đại nhân.” Thu Đào nghe lời đi ra rồi đóng cửa lại.
Trần tổng quản đỡ Tiểu Nhiễm ngồi xuống, giúp nó lau nước mắt.
“Hài tử ngoan, đừng khóc, nói cho ta biết, ngươi có phải là không thích ở trong này?”
Tiểu Nhiễm không chút do dự gật đầu, lập tức viết ra giấy.
Ta muốn trở về cùng các ngươi ở một chỗ, ta nhớ ngươi, nhớ A Chính ca, hơn nữa hoa viên ta còn không có chăm sóc được.
Tổng quản thở dài, Tiểu Nhiễm là dạng người gì lão rõ ràng nhất. Hiện giờ cả ngày ở trong phòng buồn chán cùng được người khác hầu hạ hết mọi thứ, không giống như trước kia thoải mái còn có bằng hữu bên người, chắc chắn Tiểu Nhiễm nhất thời không thể thích ứng nổi.
“Ta hiểu, nhưng hiện tại ngươi đã là người của Vương gia, ngươi không có khả năng trở lại cuộc sống trước kia.”
Nói xong lời này, trên mặt Trần tổng quản tràn đầy một loại thần tình bi thương.
Lại nhìn Tiểu Nhiễm, nó hiển nhiên cái hiểu cái không, tuy rằng lời này Tây Tường Liệt từng nói qua với nó.
“Ngươi thích Vương gia sao?” Tổng quản đột nhiên hỏi Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm mặt có điểm hồng, nhưng lại không hề nghĩ ngợi nhiều, gật đầu.
“Ai……” Không biết tại sao tổng quản thở dài.
“Tiểu Nhiễm, ngươi rất đơn thuần, có một số việc ngươi còn không hiểu được.”
Tổng quản sờ đầu Tiểu Nhiễm, chậm rãi nói.
“Thân phận của Vương gia là dưới một người trên vạn người, hắn muốn cái gì sẽ có cái đấy, tiền tài, địa vị, còn có nữ nhân. Dù là nữ nhân xinh đẹp thế nào, chỉ cần Vương gia muốn sẽ có cả đống lớn. Chúng ta làm hạ nhân chỉ nên làm tốt bổn phận của chính mình, hiểu được đúng mực. Hắn ban thưởng thì chúng ta nhận, hắn trừng phạt thì chúng ta chịu, bởi vì hắn là chủ nhân của chúng ta, cho dù hắn muốn mạng ta, ta cũng không thể có nửa phần chống đối.”
Dừng một chút, nhìn biểu cảm của Tiểu Nhiễm, có lẽ nó đã hiểu những lời mình vừa nói.
“Hiện tại thấy Vương gia thích ngươi, ta kỳ thật một chút cũng không vui sướиɠ a. Ngươi xem xem bốn vị phu nhân kia mỗi ngày đều đấu đá nhau, nếu Vương gia quá sủng ái ngươi, ngươi cũng khó tránh phải chịu các nàng hãm hại. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ta thực sợ ngươi lọt vào loại thương tổn đó.”
Trần tổng quản biểu hiện càng thêm bi thương, Tiểu Nhiễm lấy tay đặt lên má lão, giống như muốn an ủi rằng nó nhất định sẽ sống tốt.
“Ngươi nghe lời ta, bình thường đừng đi đắc tội với những nữ nhân này, nhất là Tứ phu nhân, nàng đã nhìn ngươi không vừa mắt rồi. Còn có không cần giống các nàng tranh đoạt tình cảm của Vương gia, điểm ấy ta tin tưởng ngươi sẽ không. Ngươi phải hiểu được, Vương gia cùng ngươi vẫn luôn là bất bình đẳng, hắn sủng ái ngươi ngươi liền nhận. Nhưng hắn cũng sẽ đồng thời sủng ái người khác, bởi vì hắn là chủ, ngươi quản không được. Ngươi chỉ cần để trái tim mạnh mẽ một chút, như vậy sẽ không cảm thấy quá thương tâm mà khó sống.”
Bắt lấy tay đặt vào trong lòng bàn tay mình, lão tổng quản lại tiếp tục dặn dò.
“Không biết Vương gia sẽ sủng ngươi bao lâu, có lẽ chờ đến ngày nào đó hắn đối với ngươi không còn hứng thú, ta sẽ van cầu hắn thả ngươi trở về. Khi đó chúng ta lại ở cùng nhau, ngươi cũng có thể trở lại chăm sóc vườn hoa của ngươi.” Không biết tại sao, thời điểm tổng quản nói ra điều này lại rất muốn rơi lệ.
“Bởi vậy đừng nên đặt quá nhiều tình cảm vào Vương gia, như vậy ngươi sẽ bị tổn thương, người giống như Vương gia sẽ không đem sự sủng ái của hắn đặt ở một người, ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, không muốn không cầu, làm tốt bổn phận của chính mình.”
Tiểu Nhiễm ngồi bất động, vẻ mặt bi thương cùng bất lực của nó khiến Trần tổng quản đau lòng vạn phần.
Đang lúc lão tổng quản muốn mở miệng an ủi, Tiểu Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, hướng hắn lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Yên tâm, ta đã biết, Trần gia gia không cần lo lắng cho ta.
Tổng quản lại bắt đầu thở dài, hôm nay số lần lão thở dài quả thực là kỷ lục.
Tiểu Nhiễm nhìn như đáng thương nhu nhược, nhưng kỳ thật nó rất kiên cường. Nó không muốn đem sự khổ sở cùng thương tâm của mình cho người khác thấy, cũng không muốn để người khác vì nó lo lắng.
Trần tổng quản vẫn không thể ngừng lo lắng, Tiểu Nhiễm nhìn về phía bầu trời xanh bên ngoài, cố gắng lộ ra một nụ cười thật vui vẻ.
Ối giồi ôi vẫn ngọt ngất ngây