Chương 2: Thiếu niên trưởng thành
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy” Một thanh âm hiền lành vang lên, Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn, dĩ nhiên là tổng quản, lão nhân từ ái dúi đầu nó. “Đó là Bát vương gia Tây Tường Liệt, chủ nhân của chúng ta”. Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra hào quang trong suốt trước nay chưa từng có.
“Vương gia tính cách rất lãnh đạm, nô tài chúng ta không có việc gì đừng ở trước mặt ngài xuất hiện, giống như ta không có chuyện gì gấp gáp cũng tuyệt đối không dám tìm Vương gia”.
Dừng một chút, tổng quản do dự tiếp tục nói. “Ta thấy ngươi dù sao cũng không nói được, nên mới nói việc này cho ngươi nghe, nếu để người khác biết ta ở đây bàn luận về Vương gia, ta nhất định sẽ bị trừng phạt! Vương gia từ nhỏ đã không có nương, mẫu thân hắn là bị người ta hạ độc, Vương gia tận mắt thấy mẹ mình chết, từ đó về sau hắn liền trở nên ít nói, luôn một bộ dáng lạnh băng. Ta từ nhỏ đã theo hầu hạ hắn, Vương gia khổ ta biết, ta cũng thiệt tình đau lòng cho hắn, ai… ông trời ganh tị với người tài a”.
Tổng quản lộ ra vẻ mặt bi thống đau thương, Tiểu Nhiễm lẳng lặng xoay người, lại nhìn về thân ảnh phía xa của Vương gia.
“Đi thôi, Tiểu Nhiễm, hôm nay là ngày phát đồ, ai cũng có thể lĩnh một bộ đồ mới.” Nhẹ nhàng thở dài, liền cùng tổng quản rời đi.
…
“Tiểu Nhiễm, ngươi xem, y phục của ngươi ta đã giúp ngươi lĩnh đến đây!” Một nam tử bộ dáng cao tráng, khuôn mặt thật thà phúc hậu vui sướиɠ vạn phần chạy tới. “Ngươi xem, quần áo mới này mặc ở trên người ngươi nhất định rất đẹp”. Người này tên Điền Chính, từ ngày đầu tiên Tiểu Nhiễm đến đây đã thích nó, tuy rằng Tiểu Nhiễm không biết nói, cũng không cùng người khác thân cận, nhưng Điền Chính vẫn luôn thường xuyên đến xem nó, thỉnh thoảng còn đem đến cho nó ít đồ vật này nọ để nó vui vẻ. Bởi vì Điền Chính thật thà, phúc hậu lại chính trực nên Tiểu Nhiễm cũng không bài xích hắn, xem hắn như ca ca của mình.
Lộ ra một nụ cười nhẹ, đưa tay tiếp nhận quần áo trong tay Điền Chính, Điền Chính thấy nét tươi cười của Tiểu Nhiễm lập tức trở nên ngây dại. “Tiểu Nhiễm, ngươi cười lên xem thật đẹp nha.”
Ngữ điệu thật thà ngây ngô không khỏi làm cho Tiểu Nhiễm nhoẻn miệng cười thêm lần nữa. Tổng quản yên lặng nhìn hai người, có lẽ đem Tiểu Nhiễm giao cho một người như vậy nó mới có thể hạnh phúc.
Tiểu Nhiễm ở trong này cuộc sống rất khá, cơm áo không lo, còn có người quan tâm nó, chính là không biết phụ thân có sống tốt hay không? Nghĩ tới phụ thân, tâm trí liền vướng bận không thôi, chỉ biết ở trong lòng không ngừng vì phụ thân mà cầu nguyện.
…
Cứ như vậy, ba năm lặng lẽ trôi qua, Tiểu Nhiễm đã mười bảy tuổi, không giống như những nam hài khác càng ngày càng cường tráng, càng ngày càng thô lỗ, Tiểu Nhiễm người cao lên không ít, lại như cũ hết sức nhỏ, chỉ có khuôn mặt càng lúc càng tinh xảo.
Những người từng nhìn thấy Tiểu Nhiễm đều nhịn không được muốn nhìn thêm lần nữa, đôi mắt vừa đen vừa to tròn, chóp mũi vểnh cao, hai cánh môi không son mà đỏ mọng, làn da tinh tế trắng nõn như mỡ đông, còn có mái tóc đen nhánh làm nền, khiến nó giống như một con búp bê sứ yếu ớt.
Nam nhân trưởng thành mà như vậy, thật sự là một loại tội lỗi, những người từng chứng kiến dung mạo của nó đều nhịn không được than nhẹ……
Cái này cũng khổ Trần tổng quản, chẳng những đối với bọn nô tài hạ nghiêm lệnh không được phép làm chuyện xấu với Tiểu Nhiễm, còn phải ngàn cẩn thận vạn cẩn thận phòng ngừa khách nhân đến phủ chơi nhìn thấy Tiểu Nhiễm. Thật sự là vất vả vạn phần a!
Ba năm qua, Vương phủ bốn lần có việc vui, Vương gia trước sau nạp thϊếp nhưng lại chưa bao giờ lập chính thất. Người cuối cùng vào Vương phủ trong bốn thϊếp đó tên là Liễu Yến, xuất thân từ vũ nữ, cũng là người được Vương gia sủng ái nhất. Vương gia đối với nàng yêu thương tựa hồ không có điểm dừng, cũng khiến cho nàng ngày càng kiêu ngạo.
Bốn tiểu thϊếp mỗi nàng đều diễm lệ động lòng người, chính là hạ nhân trong phủ không ai ưa các nàng. Bởi vì trong mắt bọn họ người đẹp nhất hiện giờ là Tiểu Nhiễm, bốn vị thϊếp của Vương gia mà so sánh cùng nó, căn bản là ảm đạm thất sắc.
Từ lúc Thụy Dương Vương phủ có bốn nữ nhân này, bọn hạ nhân không ngừng âm thầm kêu khổ, các nàng mỗi người đều muốn giở thật nhiều thủ đoạn tranh giành tình nhân, thầm đấu long trời lở đất. Ở trước mặt Vương gia thì bày ra bộ mặt có tài đức hiền lành dịu dàng, đối với bọn hạ nhân lại không tiếc sức đánh mắng, đặc biệt có ác cảm với những nha hoàn xinh đẹp, thế nên giờ trong phủ cùng không thể kiếm được một nha hoàn nào xinh đẹp cả.
Việc các nàng nhìn thấy nha hoàn xinh đẹp liền bắt nạt khiến tổng quản vô cùng đau đầu. Vì thế, tổng quản lại càng cẩn thận không cho Tiểu Nhiễm xuất hiện ở trước mặt các nàng. Nhưng mà, sự tình lại vẫn xảy ra.
“Thối nô tài! Rót nước trà cũng không làm nổi, còn làm bẩn áo ta, ngươi là cố ý đúng không!!” Xa xa chợt nghe thấy âm thanh Liễu Yến không ngừng mắng chửi, bọn hạ nhân đều sợ tới mức không dám kêu một tiếng.
Mỗi lần Vương gia không có mặt, Liễu Yến liền từ một nữ nhân ôn nhu nhu thuận chuyển thành một ác phụ người gặp người sợ, hầu hạ có hơi không thuận ý nàng một chút da thịt liền chịu khổ. Điền Chính thật thà phúc hậu không hiểu làm sao lại làm phật lòng vị phu nhân này, vừa mới há mồm phân bua hai câu, một cái roi mây liền quất xuống người.
“Tiện nô tài, ai cho ngươi cãi lại, hôm nay ta không đánh cho ngươi nhừ đòn ngươi sẽ không hiểu được làm thế nào hầu hạ chủ nhân!” Roi mây hung tợn tới tấp quất xuống xé rách da thịt , không bao lâu sau trên người Điền Chính liền che kín vết máu, vậy mà Liễu Yến vẫn như trước không dừng tay, như trước chửi rủa điên cuồng.
Tiểu Nhiễm đứng ở đằng xa trông thấy hết thảy, kinh ngạc không biết phải làm sao. Tại sao nàng lại muốn đánh Chính ca? Cái người bị đánh đến đầy máu là A Chính ca a, tại sao những người ở bên cạnh không ai tới cứu hắn?
Không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức chạy như điên qua, Tiểu Nhiễm không để ý đến roi mây đang đánh xuống liền ôm cổ Điền Chính, dùng thân thể chính mình đỡ đòn.
Liễu Yến kinh ngạc vài giây, rất nhanh phản ứng lại. “Lại là một tiện nô tài không quy củ, cũng muốn ăn đòn phải không?” Tiểu Nhiễm đột nhiên phẫn nộ ngẩng đầu, căm tức nhìn Liễu Yến, nó chưa từng phẫn nộ như thế này bao giờ, đây là lần đầu tiên nó căm tức người khác, lại không biết khi tuyệt sắc dung nhan của mình rơi vào trong mắt Liễu Yến, liền làm thay đổi cả đời sau của nó.
Ối giồi ôi vẫn ngọt ngất ngây