Chương 10: Tiên tử dưới trăng
“Đang nghĩ gì đấy?” Tây Tường Liệt lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Tiểu Nhiễm, dang tay ôm lấy nó.
Tiểu Nhiễm kinh ngạc, nó thế nhưng ngẩn người đến nỗi không phát hiện ra Vương gia đã vào phòng.
Tây Tường Liệt ở phía sau ôm trọn Tiểu Nhiễm, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên vai nó.
“Bữa tối muốn ăn gì? Ta và ngươi cùng nhau ăn.”
Tiểu Nhiễm quay người, đối mặt với Tây Tường Liệt.
Nó cầm lấy bàn tay to của Tây Tường Liệt, viết: “Cái gì cũng tốt, ngươi thích ăn là được.”
Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm: “Tại sao ngươi cái gì cũng không muốn, ngươi vẫn như vậy không có nhu cầu gì sao? Nhiễm Nhi, ngươi không còn phải chịu khổ nữa , ta là Thụy Dương Vương gia, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ta sẽ cho ngươi hết thảy.”
Trìu mến mà đem Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng, người này đã có được sự sủng ái của mình, vậy mà không hề giống những người khác muốn cái này cái kia, này là vì Tiểu Nhiễm mười mấy năm qua quá khổ sở nên không dám đòi hỏi sao?
Tiểu Nhiễm im lặng nhu thuận dựa vào trong lòng Tây Tường Liệt.
Vương gia, ta cái gì cũng không muốn, bởi vì ta không tham lam. Nếu như ngươi hỏi ta ta nghĩ muốn cái gì, câu trả lời đầu tiên ta nghĩ đến chính là muốn có được toàn bộ tình yêu của ngươi.
Chính là cái loại ý nghĩ này thật không đúng, tràn ngập tội ác. Nô tài thấp kém như ta sao có thể có loại dã tâm không biết nhục nhã này được? Cho nên ta chỉ là thoáng mơ mộng một chút, ta không phải cố ý có loại ý nghĩ này, ngươi tha thứ ta.
Tây Tường Liệt phát hiện người trong lòng thật yên tĩnh, Nhiễm Nhi thật ngoan, giống như một nai con hiền lành vậy.
Mấy ngày nay tuy rằng hàng đêm làm bạn, chính là hiện tại mới buổi chiều, hắn sau khi giải quyết xong vài việc chính trị đã bắt đầu nhớ Nhiễm Nhi của hắn, thế là phải vội vàng trở lại.
“Ta hôm nay nghe được một truyện cười, ngươi muốn nghe hay không?”
Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, con ngươi thật to đen láy trong veo chờ đợi. Tây Tường Liệt nhìn thấy thế nhịn không được cúi đầu cắn một cái, Tiểu Nhiễm khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Ha ha ha.” Tây Tường Liệt đột nhiên rất vui vẻ cười rộ lên, lập tức ngồi xuống, để cho Tiểu Nhiễm ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm thắt lưng nó.
“Có một thái uý, hắn thực cưng chiều con mình. Có một ngày hắn về nhà, liền chứng kiến đứa con không có mặc áo choàng quỳ gối trên mặt tuyết. Hắn hỏi rõ nguyên nhân, mới biết được là mẫu thân của mình dùng cách này để trừng phạt sai lầm nghiêm trọng của cháu trai.”
“Thế là hắn cũng cởϊ áσ choàng, để cho người ta đem chính mình trói lại, đến quỳ gối bên cạnh con mình.”
“Mẫu thân hắn biết được việc này, tiến đến hỏi hắn tại sao lại trói chính mình như vậy. Thái uý nói: Ngươi đông lạnh con ta, ta cũng đông lạnh con của ngươi!”
Người trong lòng hai bả vai bắt đầu run run, Tây Tường Liệt hài lòng thấy Tiểu Nhiễm không tiếng động cười vui đến híp mắt, khóe miệng nhếch lên thật cao.
Tây Tường Liệt nhìn có điểm ngây người, trước kia vẫn nghĩ đến câm điếc là một loại tàn tật, nhưng khi thấy Tiểu Nhiễm liền sẽ không làm cho người ta nghĩ đến hai chữ “tàn tật” này.
Chứng kiến Tiểu Nhiễm luôn im lặng như vậy lại làm cho người ta có cảm giác tuyệt diệu kỳ cục, có một loại mê hoặc thuần khiết hấp dẫn người.
Tây Tường Liệt kìm lòng không đậu cúi đầu hôn môi Tiểu Nhiễm, dùng môi mình ma sát môi nó, mυ"ŧ hương vị của nó vào bụng mình.
“Ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy, Nhiễm Nhi.” Hồi lâu mới buông Tiểu Nhiễm ra, Tây Tường Liệt nói.
Vẻ đẹp thánh khiết, vẻ đẹp trong veo, đẹp đến làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hai người ở trong phòng vui chơi cùng thân thiết âu yếm, bầu trời rất nhanh đã tối đen, hạ nhân đem đồ ăn cùng xiêm áo tới.
Lúc ăn cơm, Tây Tường Liệt cũng ôm Tiểu Nhiễm trong lòng, kết quả là bữa cơm kéo dài đến gần một canh giờ.
Bên ngoài đã trăng sáng đã lên cao, Tiểu Nhiễm ở trên tay Tây Tường Liệt viết:
Ta muốn ra bên ngoài xem ánh trăng, có thể chứ?
“Hảo, ta cùng ngươi ngắm trăng.” Tây Tường Liệt tâm tình hôm nay phá lệ thật tốt.
Hai người ra khỏi phòng.
Tây Tường Liệt vốn định đến hồ hoa sen bên tiểu đình trong phủ, nhưng Tiểu Nhiễm lại kéo hắn đến hoa viên.
Đi đến một góc nhỏ của vườn hoa, một trận gió nhẹ thổi qua, mùi hương hoa thơm ngát từ bốn phía xông vào mũi.
Dưới ánh trăng bạc, hoa viên có vẻ phá lệ mê người. Biển hoa xanh um tươi tốt, thần bí mà thơm nức mũi.
“Ngươi cũng thích nơi này?” Tây Tường Liệt thỉnh thoảng sẽ đến nơi này ngắm cảnh, hiện giờ xem ra Nhiễm Nhi cũng giống mình.
Tiểu Nhiễm gật đầu, kéo tay áo rộng thùng thình của Tây Tường Liệt bước đi. Hai người đi trong mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, dưới ánh trăng huyền bí, cảm giác giống như đang dạo bước ở tiên cảnh.
Tây Tường Liệt sai người đến mang một tấm thảm dày trải trên phần đất trống giữa hoa viên, vẫy tay bảo hạ nhân lui.
Tây Tường Liệt ngồi xuống, đem Tiểu Nhiễm ôm trong lòng, ánh trăng tối nay thật sự rất đẹp, cũng không uổng bọn hắn buổi tối ra xem.
Trăng rất sáng, bầu trời đêm cũng được che kín bởi những đốm nhỏ. Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn kỹ một hồi, rồi mới lấy tay chỉ vào một hướng trên bầu trời đêm.
Tây Tường Liệt nhìn theo tay Tiểu Nhiễm.
Trên bầu trời có một mảnh trắng mịt mờ trông giống như mây, đứt quãng vắt ngang qua bầu trời đêm từ bắc đến nam.
“Đó là thiên hà.” Tây Tường Liệt cười nói.
“Tới mùa thu, ngươi có thể nhìn thấy sao Ngưu Lang cùng sao Chức Nữ rất rõ ràng, rất đẹp. Đợi đến đầu thu ta sẽ cùng ngươi đến xem, được không?”
Ánh mắt Tiểu Nhiễm sáng ngời nhìn hắn, mỉm cười gật đầu.
Vương gia, ta chờ đến mùa thu được cùng ngươi xem sao Ngưu Lang cùng sao Chức Nữ.
Hai người lẳng lặng ngắm trăng xem sao. Tiểu Nhiễm không thể nói chuyện, Tây Tường Liệt cũng im lặng cùng nó.
Ngay cả không gian yên tĩnh vậy cũng đem lại cảm giác thật thần kỳ, làm cho nội tâm người ta đều bình thản mềm mại.
Đột nhiên Tiểu Nhiễm túm lấy tay áo Tây Tường Liệt, hưng phấn chỉ lên không trung.
Mưa sao băng.
Không đợi Tây Tường Liệt lên tiếng, Tiểu Nhiễm đã nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập.
Tây Tường Liệt trước kia đã sớm xem qua nhiều mưa sao băng rồi, hơn nữa hắn cũng không còn ở cái tuổi kinh hỉ khi thấy cái đó nữa.
Xem bộ dáng Nhiễm Nhi, là đang cầu nguyện sao? Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai nói thấy mưa sao băng liền cầu nguyện.
Nhưng nhìn Tiểu Nhiễm, ánh trăng đem hai má vốn trắng nõn của nó nổi bật lên trong suốt điềm đạm trông như gốm sứ, đôi môi nhỏ mím lại, lông mi thật dài có chút run run.
Giống như tiên tử……
Giờ khắc này, Tây Tường Liệt thậm chí còn tưởng rằng bảo bối xinh đẹp đứng trước mặt mình đây chính là một tiên tử vì đánh mất vũ y mới rơi xuống thế gian, một loại cảm giác có chút không thật bao lấy hắn.
Ban đêm ánh trăng bạc phủ đầy, không trung một trận mưa sao băng, giữa biển hoa nở rộ, một thiếu niên xinh đẹp hai tay tạo thành hình chữ thập im lặng hướng trời đêm cầu nguyện.
Tây Tường Liệt không khỏi kiềm chế được vươn tay chạm vào hai má Nhiễm Nhi, hắn muốn dùng chính xúc cảm của mình để chứng minh tiên tử này là của hắn, là người của Tây Tường Liệt hắn.
Tiểu Nhiễm mở to mắt, rướn người về phía trước đặt trên môi Tây Tường Liệt một nụ hôn.
Tây Tường Liệt kinh ngạc nhìn, Tiểu Nhiễm cười lộ má lúm đồng tiền như hoa.
Bị mê hoặc, Tây Tường Liệt gầm nhẹ một tiếng đem Tiểu Nhiễm đặt ở dưới thân, vội vàng cởi y phục của nó.
Cuồng nhiệt hôn môi, vuốt ve, hắn muốn giữ lấy bảo bối vô giá này, hắn muốn trời cao chứng kiến được chiết cánh tiên tử này đã thuộc về hắn.
Tây Tường Liệt bài khai hai chân Tiểu Nhiễm, kích động đem thân dưới vọt vào. Tiểu Nhiễm chịu không nổi cong người lên, ngón chân ngọc một trận cuộn lại.
Tây Tường Liệt hôn khắp mặt nó, đôi môi nó, thân thể nó.
Thiếu niên xinh đẹp này là của hắn.
Nó rêи ɾỉ, nó thở gấp, nước bọt nó, mồ hôi nó, tất cả đều là của hắn.
Mưa sao còn tại, ánh trăng càng ngày càng sáng.
Giữa biển hoa, hai người quên mình giao triền, hòa hợp thành một khối.
Tinh vũ, ngân hà, ánh trăng, hoa hải.
Này một đêm, chỉ vì bọn họ mà tồn tại.
—————————
Aiiii ta bấn >”< “tinh vũ, ngân hà, ánh trăng, hoa hải” sờ guýt quớ aaaaaa~ . . . Dưng mà ta thèm ngược ;_____; sao mãi chưa đến đoạn ngược vậy _ ___”
Ối giồi ôi vẫn ngọt ngất ngây