Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

"Ách" Con Nhóc Chọc Hồng Trần

Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quan binh triều đình làm sao ngăn cản được võ lâm cao thủ

một

quyền hai chưởng, còn chưa

nói, đại bộ phận

đã

bị điểm huyệt, cũng chỉ có thần sắc khủng hoảng nhìn người xâm lược.

Lúc này, đám người Thiên trượng hành giả, Ngưng Sa Tử, Cốc Mộng Vũ lần lượt

hiện

thân. Trong chốn võ lâm tiếng tăm lừng lẫy cao thủ hội tụ, đừng

nói

Tể tướng,

hiện

tại ngay cả hoàng đế cũng là có chạy đằng trời.

Cốc Mộng Vũ nghênh ngang xuyên qua quan binh, cùng đại sư huynh đem Tể tướng trói gô. Sau khẩn cấp

đi

về phía Thu

anh

Đào:

“Nữu Nữu a, ngươi

thật

có bãn lĩnh, cư nhiên học người ta cướp pháp trường?!”

Thu

anh

Đào

một

đôi mắt hoa đào chỉ chăm chú vào

trên

người Mộ Giai Nam, nhưng Mộ Giai Nam tựa hồ bề bộn nhiều việc, căn bản

không

rảnh quan tâm nàng… Tên vô tình vô nghĩa này, người ta tâm can

đã

nát hết,

hắn

cư nhiên còn ở đó đùa giỡn?

Cốc Mộng Vũ vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt Thu

anh

Đào:

“Ngưu Nữu Nữu! Ta

đang

nói

chuyện với ngươi đó.”

“Hả? …” Thu

anh

Đào như trước nhìn Mộ Giai Nam:

“hắn

như thế nào được cứu vậy?”

“A, ta quên

nói

với ngươi, Mộ Giai Nam

hiện

tại là thủ lĩnh khởi nghĩa, cụ thể như thế nào được cứu ta cũng

không

rành lắm… Dù sao sáng sớm Ngưng Sa Tử

đi

viếng mồ

hắn, liền thấy

hắn

ngã vào trước mộ phần của chính mình,

hắn

cái gì cũng

không

nhớ



…”

Cốc Mộng Vũ vài câu

nói

hết tình hình.

Ngưu Đại Ngưu ở

một

bên nghe có điểm choáng váng, như vậy có ý gì? Mộ Giai Nam

không

làm sơn tặc lại làm phản tặc?!

“Cái gì?!

hắn

mất trí nhớ? ——”

Thu

anh

Đào vừa nghe lời này thiếu chút nữa ngất

đi, nàng

không

phải xui xẻo như vậy chứ, vĩnh viễn đều gặp phải tình huống cẩu huyết như vậy sao. Nàng chất phác nháy mắt mấy cái, chỉ thấy Mộ Giai Nam nhảy xuống mái hiên, nhưng

không

hướng nàng

đi

tới, mà là thẳng đến bên Tể tướng, sau đó bắt đầu đàm phán——

Cốc Mộng Vũ thấy Thu

anh

Đào có vẻ mặt

không

biết làm sao, nàng vỗ vỗ bả vai Thu

anh

Đào lung tung an ủi

nói:

“Có lẽ

hắn

là tạm thời mất trí nhớ, có thể sống sót

thì

còn cơ hội, so với

đã

chết tốt hơn rất nhiều a, ngươi

nói

đúng

không?”

Thu

anh

Đào gật gật đầu, cũng đúng, có thể sống chính là tốt rồi, cùng lắm nàng

sẽ

bắt đầu

một

lần nữa!

Mộ Giai Nam và Tống Hàn Nho bốn mắt nhìn nhau, khẩu khí thương lượng của Mộ Giai Nam và động tác trong tay cực kỳ

không

thích hợp:

“Thất vương gia hay là như vậy

đi, cùng bổn thiếu gia

đi

gặp Hoàng thượng.”

Tống Hàn Nho đầu tiên là ngẩn ra,

hắn

từng gặp mặt

một

lần, nhưng giờ phút này,

hắn

quả

thật

nhìn ra vẻ xa lạ trong mắt Mộ Giai Nam, Tống Hàn Nho

không

khỏi nhìn Thu

anh

Đào, Thu

anh

Đào hướng Tống Hàn Nho gật đầu:

“Thất vương gia theo bọn họ

đi

đi, nghe

nói

bọn họ chuẩn bị cùng Hoàng Thượng đàm phán, chắc là

sẽ

không

làm khó dễ ngươi.”

Tống Hàn Nho đáp ứng, đem Chư Cát Huệ Lan giao cho Thu

anh

Đào, tựa hồ có chút khó mở miệng:

“Nữu Nữu, có thể thay bổn vương chăm sóc Huệ Lan

không? …”

Tuy rằng lúc này còn

nói

đến tình cảm là

không

đúng, nhưng khi Chư Cát Huệ Lan

đã

biểu lộ chân tình,

hắn

không

thể lại ngoảnh mặt làm ngơ.

“Được, ta

sẽ

bảo vệ tốt Huệ phi,

đi

thôi

đi

thôi…”

Thu

anh

Đào miệng đầy đáp ứng, lập tức kéo tay Chư Cát Huệ Lan cho Tống Hàn Nho nhìn, nàng cười ngọt ngào:

“Yên tâm, có ta ở đây,

không

ai dám khi dễ nương tử nhà ngươi đâu, hì hì…”

Mộ Giai Nam liếc Thu

anh

Đào

một

cái, khıêυ khí©h

nói:

“Chậc chậc, xem ngươi có thể làm gì, ta

thì

ai cũng dám khi dễ đó…”

Thu

anh

Đào liếc mắt nhìn

hắn, nguyên bản nhìn thấy Mộ Giai Nam vui vẻ, nàng hẳn là vui vẻ nhất, sau đó nhào vào trong lòng người nào đó vừa khóc vừa cười, nhưng tin tức

hắn

mất trí nhớ cũng quá làm cho tâm tình người ta thay đổi rất nhanh. Ai, xem ra nàng phải giúp

hắn

nhớ lại rồi, Mộ Giai Nam lời

nói

lạnh nhạt

không

nhận thức nàng, nhưng

hắn

mất trí nhớ tính cách cũng

không

thay đổi! Vẫn là giống như trước

nói

chuyện

không

kiêng nể gì!

Thu

anh

Đào nắm chặt tay, nhìn trời trầm tư…

hiện

tại xông lên

đi! … Cấp Mộ Giai Nam hai cái tát có thể hay

không

hắn

sẽ

nhớ nàng là ai? … Ách, khả năng bị phản tác dụng lớn hơn.



Khi hoàng đế lão nhân nghĩ sớm ổn định triều chính, nắm quyền thống trị,

thì

lúc này các đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, mai danh

ẩn

tích lại

một

đêm xuất

hiện

ở Hoàng thành, các lộ

anh

hùng và đệ tử bổn môn nháy mắt chiếm lĩnh trung tâm quyền lực, thậm chí đại quân đóng ngoài thành chưa kip trở tay.

Thu

anh

Đào cũng gặp

không

ít người quen, nhưng bọn họ đều bận rộn bắt giữ quan viên triều đình, nên

không

rảnh cùng nàng bắt chuyện.

Hơn nữa tâm nàng

đang

rất phiền loạn, bởi vì Ngưng Sa Tử, gọi nàng ta là tiểu hồ ly

thì

có chút

không

đúng, nhưng Thu

anh

Đào rất tức giận! … Tiểu hồ ly Ngưng Sa Tử kia suốt ngày cứ

đi

theo bên cạnh Mộ Giai Nam, tuy rằng hai người

một

trước

một

sau, nhưng trong mắt Thu

anh

Đào, hai chính là “Tay cầm tay”! Thân mật khăng khít vào hoàng cung!

Nhưng Ngưu Đại Ngưu quả thực rất phấn khởi,

một

lúc

thì

nắm ta vị

anh

hùng này

nói

chuyện phiếm,

một

lúc lại cầm tay

một

vị khác

không

buông. Thu

anh

Đào khóe miệng co giật, Ngưu cha chỉ còn thiếu bước chạy tìm mấy vị đại hiệp kí tên chụp ảnh chung mà thôi.

Nàng thở dài

một

hơi hờn dỗi, tìm được đường sống trong chỗ chết xem như trong họa được phúc, ngoại trừ những người mặc quan phục,

thì

những người khác đều có thể tự do

đi

lại trong thành, nhưng vì tránh quân triều đình giả trang dân chúng ra khỏi thành tìm viện binh, cho nên tất cả mọi người đều

không

thể rời khỏi Hoàng thành. Đám dân chúng đều vui mừng hoan hô, giống như nông nô được trở mình. Lại

nói, nếu

không

phải Mộ Giai Nam xuất lĩnh hảo hán công thành đúng lúc, những người cùng nàng cướp pháp trường khả năng đều chết trong loạn tên. Nhưng

hiện

tại vấn đề là, những người cướp pháp trường

đã

được cứu, nhưng Tống Hàn Nho

thì

sao?

hắn

là hoàng tử, nhất định bị liên lụy, Mộ Giai Nam biết Tống Hàn Nho là ai, hai người cũng

không

có giao tình, huống chi Mộ Giai Nam đối với nàng vẫn là bộ dạng “Lục thân

không

nhận”, càng chưa

nói

tới chuyện

hắn

có thể nghe lời nàng hay

không, chuyện này…

thật

sự

là làm lòng nàng rối bời.

Thu

anh

Đào ngẩng đầu, thấy Ngưu Đại Ngưu nắm tay Thiên trượng hành giả

không

buông, Thiên trượng hành giả ngoài cười nhưng trong

không

cười đứng tại chỗ, nhẫn nại nghe Ngưu Đại Ngưu miêu tả chiến công vĩ đại của mình năm đó.

“Cha… Đừng quấy rầy Thiên trượng hành giả làm việc.”

Thu

anh

Đào bất đắc dĩ muốn thu lại hào hứng của Ngưu cha. Thiên trượng hành giả nghe thấy vị lão giả này là phụ thân của Ngưu Nữu Nữu,

không

khỏi hưng trí:

“Nguyên lai là phụ thân của Ngưu nha đầu, đến đến đến, chúng ta

đi

uống rượu——”

nói

xong, lão kề vai sát cánh tiêu sái, Ngưu Đại Ngưu mừng rỡ như đóa hoa loa kèn:

“Nữu Nữu, con đưa Huệ phi về Ngưu thị tiêu cục trước

đi, cha muốn cùng Thiên trượng đại hiệp nâng cốc chúc mừng, ha ha —— “

“…” Thu

anh

Đào miệng cứng đơ,

một

giây trước lão nhân này sắp chết đến nơi, lúc này tâm tình có phải là quá tốt rồi hay

không?

Quan trọng làm nàng tức giận là! …

không

có ai quan tâm nàng! Đều



lập nàng, nàng

đã

hiểu, sau khi Mộ Giai Nam mất trí nhớ khẳng định tình cảm tốt với tiểu hồ ly Ngưng Sa Tử, nếu

không

những người này sao phải trốn tránh nàng!

Thu

anh

Đào càng nghĩ càng giận, nàng thiếu chút nữa vì người nào đó tự tử, nhưng người ta

thì

sao chứ, trái ôm phải ấp, căn bản

đã

quên nàng là ai. Thu

anh

Đào dẫn Chư Cát Huệ Lan nổi giận đùng đùng

đi

về phía Ngưu thị tiêu cục, Chư Cát Huệ Lan đứng bên cạnh cũng nghe được

một

hai câu, lúc này nàng

không

biết nên an ủi thế nào.

※※

Cùng lúc đó, trong hoàng cung

Đầu ngón tay Ngưng Sa Tử khảy huyền cầm, nội lực bắn ra bốn phía, nàng

không

tốn

một

binh

một

tướng nào

đã

đánh lui thị vệ hoàng cung, mà đám thị vệ căn bản

không

thể tới gần bọn họ, cho dù có lòng thề chết hộ giá, nhưng nửa bước cũng

không

di chuyển được, đúng là lực bất tòng tâm, chỉ trơ mắt nhìn đoàn người áp giải Thất vương gia và Tể tướng, nghênh ngang

đi

vào Kim Loan điện.

Mộ Giai Nam dẫn đầu

đi

trước,

một

đường

không

nói, nhiệm vụ của

hắn

là kéo hoàng đế xuống khỏi ngai vàng.

Tống Hàn Nho nhìn chăm chú bóng dáng Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam chợt dừng lại ngoái đầu nhìn lại,

hắn

nhìn chằm chằm Tống Hàn Nho hồi lâu, thấy

hắn

một

thân quần áo tân lang…

“Ngươi hôm nay đại hôn sao?”

Tống Hàn Nho tức giận gật đầu,

hắn

dù sao cũng là hoàng tử, trơ mắt nhìn phản tặc công khai

đi

vào hoàng cung lại vô kế khả thi.

Mộ Giai Nam

không

cho là đúng tiếp tục

đi

trước:

“Tân nương tử rất xinh đẹp,

thật

có lỗi nha, phá hủy chuyện tốt của ngươi.”

Tống Hàn Nho ngẩn ra, Mộ Giai Nam đối với

hắn

có địch ý, nhưng mà, chẳng lẽ Mộ Giai Nam

không

phải vì cứu trợ Ngưu Nữu Nữu mà đến sao?

“Ngươi

không

phải đến vì Nữu Nữu sao? …”

“Nữu Nữu là ai?”

Mộ Giai Nam ngạc nhiên đánh gãy lời

nói.

“Chính là nữ từ hôm nay bản vương muốn cưới…”

“… Liên quan gì đến ta?”

Mộ Giai Nam

không

đợi Tống Hàn Nho

nói

xong lại đánh gãy lới

hắn,

hắn

đưa tay cảnh cáo:

“Bổn thiếu gia

không

biết Nữu Nữu, Ngưu Ngưu gì đó, đừng thừa dịp ta mất trí nhớ mà nhận quan hệ.”

Mất trí nhớ? … Tống Hàn Nho giờ phút này càng mơ hồ, Mộ Giai Nam xuất

hiện

đúng lúc nguy cấp

thật

là trùng hợp sao?

hắn

bắt đầu lo lắng:

“Nữu Nữu nếu biết ngươi

không

nhớ nàng, nàng

sẽ

rất đau lòng.”

Mộ Giai Nam dừng chân, sau đó

không

hờn giận

nói:

“Cho dù ta

không

nhớ nàng

thì

sao? Nàng cũng

không

phải là nương tử của ta,

đã

quên

thì

cứ quên.”

“Chậm

đã, ngươi biết ai là Nữu Nữu sao?

không

phải là người mặc áo tân nương đâu.”

“Biết a,

không

phải là người đứng bên cạnh tân nương sao? Nàng ta cứ nhìn ta rồi khóc…”

Mộ Giai Nam ngoái đầu nhìn lại, hưng trí dò hỏi:

“Ta có chút hiều kỳ, các ngươi

đang

đùa cái gì vậy? Tại sao tân nương

không

mặc hỉ phục, chẳng lẽ

đang

chơi trò nha hoàn và tiểu thư đổi xiêm y? Ha ha…”

“…” Tống Hàn Nho vẻ mặt bất đắc dĩ,

hắn

không

muốn lại giải thích, càng ngày càng loạn.

Ngưng Sa Tử yên lặng

đi

theo

một

bên, nhìn chăm chú bóng dáng Mộ Giai Nam,

hắn

thật

sự

quên Ngưu Nữu Nữu sao? …

Suy nghĩ quay về hai mươi ngày trước… Ngưng Sa Tử kinh ngạc thấy Mộ Giai Nam ngã trước mộ phần,

hắn

cả người đầy máu, trong tay còn nắm chặt vòng cổ Ngân Liễu Diệp. Yến Hồi đại sư nghe thấy vội vàng trở về Yến Hoàn Sơn, Huyền khí hộ pháp cũng quay về chăm sóc Mộ Giai Nam, dưới

sự

tận lực cứu chữa của mọi người, Mộ Giai Nam rốt cục từ trong mấy ngày hôn mê

đã

tỉnh lại. Khi mọi người hỏi

hắn

đến cuối cùng phát sinh chuyện gì,

hắn

lại

nói

không

nhớ gì cả. Vì thế, mọi người vì muốn phục hồi trí nhớ của

hắn, nên

không

ngừng

nói

chuyện cũ, từng cửa quan như thế nào xông qua,

nói

về Ngưu Nữu Nữu, về tình cảm của bọn họ, đề cập đến chuyện từng có

một

vị nữ tử, tin tưởng

hắn

vẫn còn sống. Nhưng

hắn

lại thờ ơ, đối mặt với mọi người đều lạnh lùng, có đôi khi

một

mình ngồi bên vách núi thổi khúc.

Mộ Giai Nam cũng cùng Yến Hồi đại sư phụ tử nhận thức, nhưng thái độ của

hắn

cũng

không

nhiệt tình, Yến Hồi đại sư cũng

không

để ý, chỉ cần con

hắn

còn sống,

hắn

đã

vui lắm rồi.

Mười ngày trước, Mộ Giai Nam

không

biết vì sao, đột nhiên tâm huyết dâng trào, cuối cùng cũng đáp ứng đảm nhiệm chức thủ lĩnh phản tặc. Trong khoảnh khắc, Yến Hoàn Sơn sôi trào, ngày mọi người chờ đợi

đã

đến, bọn họ luôn chờ

một

người đủ tải để mọi người vui lòng phục tùng, Mộ Giai Nam là lựa chọn tốt nhất.

Chiến lược phản loạn cũng

đã

được chuẩn bị từ sớm, Mộ Giai Nam lãnh đạo cũng tương thuận buồm xuôi gió, sau khi tính toán kỹ mọi thứ, sao cho vừa ra tay

sẽ

dễ dàng đánh hạ Hoàng thành.

Nhưng mà, căn cứ theo tính toán, cứu phụ tử Ngưu Nữu Nữu là ngoài kế hoạch.

Ngưng Sa Tử

không

hiểu, tình

yêu

khắc cốt ghi tâm,

nói

quên là quên sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »