Chương 42: Nói dối thiện ý

Sau khi chữa thương xong, máu bầm trong người Mộ Giai Nam cũng tan hơn phân nửa, đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến nội lực hùng hậu nhưng

không

phóng thích được của Mộ Giai Nam. Ngưng Sa Tử luôn mang cầm theo bên người, sau khi

nói

với Mộ Giai Nam vài câu, nàng lưng mang đàn cổ cùng Mộ Giai Nam ra khỏi phòng.

Ngưng Sa Tử thấy Mộ Giai Nam như có nhiều tâm

sự, nàng cho rằng

hắn

đang

lo lắng cửa tiếp theo

sẽ

như thế nào, mà

hắn

cùng

đi

với nàng có lẽ là muốn tìm hiểu hư

thật…”Mộ trại chủ có chuyện phiền não sao?”

Mộ Giai Nam đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn thẳng đôi mắt nàng, Ngưng Sa Tử hiển nhiên bị

hắn

nhìn chăm chú, nàng có chút

không

được tự nhiên, tuy rằng Mộ Giai Nam

không

phải dùng ánh mắt si mê mà nhìn nàng, nhưng

hắn

cũng là người

anh

tuấn, cơ trí, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn sang nơi khác: ” Có gì xin

nói

thẳng.”

“… Ngưng quan chủ có thể giúp ta

nói

dối

không?” Mộ Giai Nam cũng biết, đề nghị này của

hắn

có chút ép buộc.

“…” Ngưng Sa Tử thu hồi xuân tâm: “Thỉnh Mộ trại chủ

nói

rõ.”

Mộ Giai Nam bất đắc dĩ thở dài, còn

không

phải là vì tiểu nha đầu mẫn cảm kia…”Ngưng quan chủ có thể

nói

cho Ngưu Nữu Nữu biết sấm quan

đã

hoàn thành,

nói

là lập tức có thể gặp Yến Hồi đại sư hay

không?”

Ngưng Sa Tử giật mình, nàng

không

hiểu ý đồ của Mộ Giai Nam: “… Nhưng người còn phải vượt qua vài cửa nữa, hơn nữa võ công của những người đó còn hơn tiểu nữ, tránh cũng

không

thể tránh, tại sao Mộ trại chủ còn muốn lừa gạt Ngưu



nương?”

“Ta biết là tránh

không

khỏi, nhưng nha đầu này nhìn như dịu ngoan, kỳ

thật

nàng rất ngoan cố, ta

không

có biện pháp lừa nàng lên núi, Ngưng quan chủ có thể tương trợ

một

chút

không?” Mộ Giai Nam tuy là thương lượng, nhưng trong mắt tràn ngập ý tứ bức bách, nếu như Ngưng Sa Tử

không

đồng ý giúp

hắn,

hắn

nhất định

sẽ

dùng chiêu khác ép nàng nhận lời.

Ngưng Sa Tử nghi hoặc

nói: “Có gì mà khó khăn, tiểu nữ

không

hiểu Mộ trại chủ tại sao phải dùng hạ sách này,



ràng là Mộ trại chủ có lòng giúp đỡ Ngưu



nương chữa khỏi ách tật, nàng

không

cảm kích ngược lại

đi

ngăn cản là sao?”

Mộ Giai Nam khóe miệng chợt tắt,

hắn

không

muốn

nói

đến chuyện Ngưu Nữu Nữu vì lo lắng cho

hắn

mà ngăn cản. Hơn nữa

hắn

biết Ngưu Nữu Nữu chưa bao giờ dự đoán được sấm quan

sẽ

có hung hiểm gian nan như thế nào.

hắn

làm như

không

có việc gì khẽ cười: “không

phải nữ tử nào cũng có thân thủ tốt như Ngưng quan chủ, Nữu Nữu lá gan rất

nhỏ, nàng sợ trong lúc sấm quan bị thương, là

một

nha đầu rất sợ chết… Quan trọng nhất là, ta sợ nàng hiểu lầm, cho là ta vì nàng mới cam tâm tình nguyện mạo hiểm, kỳ

thật

ta chính là muốn thử thực lực của bản thân mà thôi.”

Ngưng Sa Tử bán tín bán nghi nhướng lên đôi mắt đẹp, Mộ Giai Nam quả

thật

đem tâm

sự

che dấu rất khá, nếu

hắn

không

đem chút lo lắng

ẩn

dấu trong đáy mắt, nàng

sẽ

thực

sự

tin tưởng.

một

khi

đã

như vậy nàng cũng

không

tiện hỏi nhiều, Ngưng Sa Tử hiểu ý gật đầu: “Được rồi, ta

sẽ

giúp Mộ trại chủ giấu diếm, bất quá, cửa tiếp theo

thật

sự

khó qua, Mộ trại chủ có nghe

nói

qua ‘Thiên trượng hành giả’?”

Mộ Giai Nam quả

thật

chưa từng nghe qua danh hào này,

hắn

ra vẻ nghiêm trang gật gật đầu: “Ta chỉ nghe qua Tôn hành giả thôi.”

“…” Ngưng Sa Tử sửng sốt,

hắn

cư nhiên còn có tâm tình

nói

giỡn? …”Tiểu nữ

không

thể

không

bội phục Mộ trại chủ tâm tư trầm ổn.

nói

đơn giản

đi, ba mươi lăm năm trước, ‘Thiên trượng hành giả’ từng đánh bại võ lâm minh chủ Hạc Thiên Khải, hàm nghĩa trong đó chắc Mộ trại chủ

đã

hiểu?”

Mộ Giai Nam thong thả chớp chớp mắt, Hạc Thiên Khải lấy công phu “Hạc môn cuồng đao” độc bá võ lâm nhiều năm…”Nguyên lai xưng bá võ lâm Hạc Thiên Khải là bị Thiên trượng hành giả đánh chết? Ta chỉ nghe

nói

hắn

chán ghét võ lâm nên quy

ẩn, xem ra giang hồ đồn đãi quả thực

không

thể tin.”

Ngưng Sa Tử che miệng cười: “Hai người ước hẹn quyết chiến

trên

đỉnh núi

không

người nào biết, cho nên nhân sĩ võ làm chỉ là phỏng đoán, mà Thiên trượng hành giả cũng

không

gϊếŧ chết Hạc Thiên Khải, chỉ là chặt đứt

một

tay,

một

chân của Hạc Thiên Khải mà thôi”

“A? … Là Thiên trượng hành giả

nói

với Ngưng quan chủ?”

“Ừ, tòa sơn phong kia chính là cửa tiếp theo —— Thiên tuyệt đỉnh. Thiên trượng hành giả ở Thiên tuyệt đỉnh tĩnh tọa cũng

đã

ba mươi năm,

hắn

muốn chờ đối thủ có thể cùng

hắn

phân cao thấp, cho nên chưa bao giờ rời khỏi cửa.” Ngưng Sa Tử cũng

không

muốn hù dọa Mộ Giai Nam, nhưng

sự

thật

đúng là như thế.

“…” Mộ Giai Nam nhất thời hút

một

ngụm khí lạnh,

hắn

khó có thể tin

nói: “Ba mươi năm cũng

không

nhúc nhích, có khi nào lúc ta lên núi

đã

thấy

hắn

biến thành nham thạch?”

Ngưng Sa Tử ho khan

một

tiếng suýt nữa hộc máu, nàng

không

thể nhịn được nữa

nói: “Mộ Giai Nam ngươi đứng đắn

một

chút có được

không? Thiên trượng hành giả là võ lâm tông sư,

hắn

am hiểu tuyệt kỹ là ở dưới vực sâu vạn trượng dùng dây thừng quyết đấu,

một

khi trụy nhai (rơi xuống)

thì

sẽ

vạn kiếp bất phục!”

“Đừng sốt ruột a, ta vẫn nghe mà …” Mộ Giai Nam ra vẻ ủy khuất,

hắn

chỉ là

không

muốn bị danh hào,

sự

tích hư danh đánh mất ý chí chiến đấu, bất quá

hắn

nghe được

một

chi tiết: “Ngươi

nói

hắn

dùng dây thừng tác chiến?”

Ngưng Sa Tử hoà hoãn cảm xúc, nàng thực

không

hiểu cá tính Mộ Giai Nam, sống chết trước mắt mà

hắn

vẫn hồn nhiên

không

sợ, cửa này cũng

không

phải thông minh

thì

có thể may mắn xông qua: “không

hẳn như vậy, dây thừng chỉ là điểm tựa, hai bên vách núi Thiên tuyệt đỉnh, dây thừng sinh sôi phát triển, trong lúc đối chiến, dây thừng là vật duy nhất có thể đạp lên, vô ý bước hụt hoặc bị đánh rơi,

sẽ

tan xương nát thịt. Huống chi, Thiên trượng hành giả đối vơi dây thừng

đã

có ba mươi năm nghiền ngẫm, ông ta và dây thừng sớm

đã

hòa hợp thành

một

thể, hơn nữa cước bộ siêu quần, khinh công và nội lực cực cao, vạn lần

không

thể khinh thường.”

“… Đa tạ Ngưng quan chủ chỉ điểm, tại hạ xin thụ giáo.” Mộ Giai Nam lễ phép ôm quyền cảm tạ. Những gì nên

nói

Ngưng Sa Tử cũng

nói

xong rồi, nàng cũng

không

biết mình tại sao phải giúp Mộ Giai Nam, có lẽ tồn

một

phần tiếc hận, Mộ Giai Nam cơ trí hơn người, nội lực còn chưa hoàn toàn khai phát, nếu

hắn

thực

sự

xảy ra bất trắc

thì

quả

thật

đáng tiếc: “không

bằng tiểu nữ hướng Yến Hồi đại sư cầu tình, nếu có thể

không

cần sấm quan…”

“Còn mấy cửa nữa?”

“Nếu thắng Thiên trượng hành giả, còn có hai cửa phải qua,

một

cửa là ‘Kỳ môn ám khí chi mê’;

một

cửa khác là ‘Mật Tông bát môn đồ trận’, cuối cùng nếu thuận lợi thông qua,

thì

có thể gặp được Yến Hồi đại sư, mà tật ách của Ngưu



nương cũng chỉ có

một

nữa cơ hội chữa trị.” Ngưng Sa Tử lại cường điệu, dù sao thế gian người bị tạp chứng nhiều như vậy, đâu phải mọi thứ đều có thể chữa trị.

Mộ Giai Nam nghe được hai chữ “Ám khí” con mắt liền sáng ngời,

hắn

giơ lên nắm tay kiên định

nói: “Ừ! Chiếu theo kế hoạch tiến hành, làm phiền Ngưng quan chủ… Phối hợp tại hạ lừa Ngưu Nữu Nữu”.

nói

xong,

hắn

còn phao cho Ngưng Sa Tử

một

cái mị nhãn.

Ngưng Sa Tử thần sắc bất giác cứng đờ… Mộ Giai Nam thực

sự

không

biết trời cao đất rộng, bất quá khó được

hắn

có ý chí kiên định như vậy, mà “Thiên trượng hành giả” trấn thủ cưa cũng là muốn kiểm tra

sự

bền lòng của sấm quan giả. Có lẽ thực

sự

sẽ

có kỳ tích xuất

hiện.

※ ※ ※

Thu

anh

Đào chăm chú nhìn

một

nam

một

nữ trước mặt, nam thản nhiên, nữ bất an, hai người trăm miệng

một

lời đều

nói

sấm quan

đã

xong!

Thu

anh

Đào chậm rãi tới gần Ngưng Sa Tử, Ngưng Sa Tử vốn chưa

nói

dối lần nào, nàng thấy Ngưu



nương thần sắc hồ nghi nên chột dạ: “Ngưu, Ngưu



nương còn có chuyện gì cần Ngưng Sa Tử giải thích sao? …”

Thu

anh

Đào hai tay hoàn ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngưng Sa Tử… Làn da

thật

đẹp nha, trắng hồng đáng

yêu,

không

biết nàng ta dùng cái gì để dưỡng da?

hiện

tại nếu nàng hỏi

thì

có thích hợp

không?

Mộ Giai Nam ngồi ở

một

bên

không

yên quan sát… Ngưng Sa Tử vẫn là rất non nớt, nàng chưa từng

nói

dối cho nên mặt mới đỏ thành như vậy sao?

hắn

lại nhìn Nữu Nữu, thấy nàng nhướng mày, mở to mắt nghi hoặc,

hắn

chỉ sợ mọi chuyện

sẽ

đổ bể.

Bỗng nhiên, Thu

anh

Đào đột nhiên giơ tay lên, Ngưng Sa Tử theo bản năng lui về phía sau, Mộ Giai Nam nghĩ Nữu Nữu muốn dùng bạo lực bức Ngưng Sa Tử nhận tội,

hắn

vội vàng đứng dậy ngăn cản… Chỉ thấy năm ngòn tay Thu

anh

Đào

nhẹ

nhàng lướt qua hai má Ngưng Sa Tử… Oa nga! Rất mịn màng a.

“…” Ngưng Sa Tử trong lòng có quỷ, nàng cứng ngắc đứng tại chỗ

không

dám lộn xộn, tùy ý Thu

anh

Đào sờ soạng, Thu

anh

Đào dùng dư quang nhìn đến người nào đó, trước mặt người nào đó

không

tốt để tán gẫu chuyện riêng… Nghĩ vậy, Thu

anh

Đào nghênh ngang

đi

đến bên cạnh Mộ Giai Nam, vui vẻ chỉ chỉ ngoài cửa: nhanh nhanh

đi

ra ngoài cho ta!

Đây là nàng

sẽ

“Nghiêm hình bức cung” với Ngưng Sa Tử sao? Nhìn

không

ra Nữu Nữu rất thông minh

đi… Mộ Giai Nam nhất thời nằm úp sấp

trên

bàn làm ra bộ dáng hôn mê,

hắn

không

đi, tuyệt đối

không

đi!

“…” Thu

anh

Đào thấy

hắn

mặt dày mày dạn

không

chịu rời

đi, nàng

một

phen nắm chặt áo Mộ Giai Nam, đem

hắn

quăng ra ngoài cửa… Ngưng Sa Tử quả thực nhìn đến choáng váng, nàng

không

biết Thu

anh

Đào có thần lực nha…Cho dù Mộ Giai Nam thân thể lúc này có suy yếu, nhưng cũng

không

đến mức bị quăng

đi

như vậy chứ? Mà Ngưng Sa Tử cũng

không

cảm thấy có nội lực phóng thích, nàng nhìn lại, hay là Ngưu Nữu Nữu là cao thủ thâm tàng bất lộ tướng?

Kỳ

thật

Thu

anh

Đào cũng

đã

tin là

thật, chủ yếu là có Ngưng Sa Tử ra mặt làm chứng, cho nên nàng tin đây là cửa cuối cùng. Nếu qua cửa, nàng cũng

không

có gì phải lo lắng nữa, hơn nữa nội thương của Mộ Giai Nam cũng

đã

có trị liệu, cho nên tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn. Nàng đem cửa phòng đóng chặt, cười tủm tỉm mời Ngưng Sa Tử ngồi xuống, sau đó nàng mở hộp văn chương bắt đầu hỏi Ngưng Sa Tử phương pháp “Bảo dưỡng dung nhan” … Ngưng Sa Tử tâm thần

không

yên ngồi bên cạnh… Trong lòng nàng thầm cầu nguyện đừng ép hỏi nàng, ô ô. (đọc đoạn này mà chết cười với Nam Nam)



Qua nửa canh giờ, Mộ Giai Nam mới thấy cửa phòng mở ra, chỉ thấy Ngưu Nữu Nữu và Ngưng Sa Tử

một

trước

một

sau

đi

ra, hai người biểu tình rất vui, xem ra tán gẫu

thật

sự

tâm đầu ý hợp.

Ngưng Sa Tử đem mấy chục bí phương dưỡng nhan tặng cho Ngưu Nữu Nữu, tự nhiên tán gẫu giấu diếm ý tứ xin lỗi.

Thu

anh

Đào rất cảm kích, nàng cũng thay Ngưng Sa Tử tiếc hận.

nói

Ngưng Sa Tử chẳng những người xinh đẹp còn có tấm lòng thiện lương,



nương tốt như vậy lại sống ở đây hao phí thanh xuân,

thật

sự

là đáng giận. Nữ nhi ở cùng

một

chỗ ngoài tán gẫu chuyện làm đẹp, còn có chuyện tình cảm, đây là thiên cổ

không

thay đổi. Thu

anh

Đào viết mấy tờ giấy khuyên bảo Ngưng Sa Tử xuống núi, tìm lang quân như ý, sống cuộc sống tốt đẹp. Nhưng Ngưng Sa Tử bất vi sở động, nàng tựa hồ cực kì

yêu

thích cuộc sống non xanh nước biếc. Hơn nữa Ngưng Sa Tử tin tưởng, hữu duyên

thì

sẽ

gặp nhau, cho nên nàng cũng

không

nóng lòng lập gia đình.

Cuối cùng Ngưng Sa Tử còn buông

một

câu

không

thể tưởng tượng —— quý trọng người trước mắt.

Thu

anh

Đào nghĩ là Ngưng Sa Tử hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Mộ Giai Nam, cho nên chỉ lơ đễnh gật đầu cười cười, bất quá Thu

anh

Đào cũng tự kiểm điểm

một

phen, tại sao tất cả mọi người đều cho rằng nàng và Mộ Giai Nam là

một

đôi? Phải

nói

một

cây làm chẳng nên non, nàng tất nhiên

không

thể trốn tránh trách nhiệm.

Mộ Giai Nam thấy hai người tâm bình khí hòa tiêu sái

đi

ra, Ngưng Sa Tử trong lơ đãng phao cho

hắn

ánh mắt “lừa dối qua cửa”, Mộ Giai Nam lúc này mới yên tam thoải mái ngồi xuống.

Thu

anh

Đào đứng lặng ở vị trí cách Mộ Giai Nam năm bước, tất cung tất kính cúi đầu hành lễ với Mộ Giai Nam: cám ơn.

Mộ Giai Nam hơi hơi cong khóe môi, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng hoàn mỹ của

hắn… So với

nói

dối,

hắn

lại càng

không

muốn thấy Ngưu Nữu Nữu khóc, cũng có thể

nói

hắn

bất lực trước tiếng khóc của nàng,

hắn

không

thể tiếp tục sấm quan, nhưng Ngưu Nữu Nữu

không

hiểu…

hắn

hy vọng nàng có

một

ngày có thể mở miệng

nói

chuyện, lúc vui vẻ có thể sang sảng cười to, gặp nguy hiểm có thể lớn tiếng kêu cứu, khi Thất vương gia khi dễ nàng, nàng có thể tìm Ngưu cha cáo trạng… Như vậy,

hắn

mới có thể

không

lo lắng.