Mộ Giai Nam nhìn Ngưng Sa Tử còn
đang
suy nghĩ,
hắn
liền an toạ ngồi xuống
một
bên. Mộ Giai Nam nhìn chăm chú ngân liễu phiến trong tay, sau đó đem vòng cổ giao cho Thu
anh
Đào, còn ra vẻ cảm kích
nói: “Nữu Nữu, trả ngươi.”
Ngưng Sa Tử
không
khỏi ngẩn ra: “Nhạc khí này là của vị
cô
nương này sao?”
không
đợi Thu
anh
Đào xua tay, Mộ Giai Nam
đã
cướp lời trước: “Đúng vậy, đây là trang sức của nàng, ta chỉ mượn
một
lát thôi.”
Ngưng Sa Tử càng cảm thấy quỷ dị, nàng
không
khỏi đánh giá Thu
anh
Đào, chẳng lẽ nữ tử này mới là cao nhân tinh thông
âm
luật? Hay là nam tử này dùng nhạc khí khác để tấu nhạc?
” Vậy, cuối cùng là vị nào nghênh chiến?”
Rốt cục cũng vào chủ đề chính, Mộ Giai Nam đứng dậy hoạt động gân cốt, tiện tay chỉ vào Thu
anh
Đào: “Nàng chỉ có thể làm bao cát.”
Thu
anh
Đào khinh bỉ ngẩng đầu, nàng chen chân vào đạp
hắn
một
cước, Mộ Giai Nam tên khốn này đúng là nhìn thấy mỹ nữ
thì
đắc ý vênh váo mà!
Mộ Giai Nam ha ha cười hai tiếng, Ngưng Sa Tử thản nhiên đứng tại chỗ, bất động thanh sắc,
trên
môi nàng luôn tươi cười câu hồn đoạt phách. Mấy năm qua nàng
đã
gặp qua vô số đối thủ, nhưng phần lớn là vì mỹ mạo tuyệt mỹ của nàng mà đến, nhưng sấm quan giả lần này tựa hồ cũng
không
để ý đến dung mạo của nàng, đối với
âm
luật lại cực kỳ tinh thông. Mà nàng
đã
chán ghét những nam nhân ý loạn tình mê, sấm quan giả chỉ cần chuyên chú sấm quan là được, nàng
không
khỏi vui sướиɠ khi gặp được kỳ phùng địch thủ: “Ta là Ngưng Sa Tử truyền nhân đời thứ ba của Ngưng phái, các hạ là…”
“Hoàng Đình Sơn trại chủ đời thứ hai Mộ Giai Nam.” Mộ Giai Nam cố ý học theo tự giới thiệu,
hắn
đối với thân phận sơn tặc cũng
không
cảm thấy xấu hổ.
“Sơn trại chủ? … Hay ngươi là…”
“Sơn tặc.” Mộ Giai Nam lộ ra
một
hàng răng trắng noãn.
“…” Ngưng Sa Tử mặc dù tuổi tác
không
lớn, nhưng nàng
đã
nhìn qua vô số người. Mộ Giai Nam khí chất cao quý, cử chỉ tao nhã, nàng còn tưởng rằng
hắn
là hậu duệ danh môn chính phái, nàng cũng
không
ngờ Mộ Giai Nam cư nhiên là lãnh đạo sơn tặc.
Thu
anh
Đào phiên ánh mắt xem thường, Mộ Giai Nam ngươi thực khiêm tốn a,
rõ
ràng người vừa là sơn tặc kiêm đạo tặc nha.
Mộ Giai Nam hiển nhiên
không
muốn chậm trễ thời gian,
hắn
lập tức
nói: “Nữu Nữu, ngươi đứng xa
một
chút
đi, ta
không
gọi ngươi đừng lại đây.”
hắn
muốn làm gì mà phải
không
có nàng
thì
mới được chứ? … Thu
anh
Đào thấy
hắn
tầm mắt chuyển qua
trên
người Ngưng Sa Tử, nhất thời nàng hút
một
ngụm khí lạnh, oa!
hắn
sợ nàng nhìn thấy bộ dáng háo sắc của
hắn
a, Mộ Giai Nam rốt cục cũng giấu đầu lòi đuôi.
( chị này giỏi tưởng tượng. haha).Nhưng là yểu điệu thục nữ sắc lang hảo cầu
(nguyên văn tác giả a),
hắn
muốn làm lưu manh đùa giỡn
gái
nhà lành
thì
cũng
không
liên quan đến nàng. Thu
anh
Đào đột nhiên đứng dậy, nàng cũng
không
quay đầu lại, chạy về phía rừng cây
nhỏ… Ta cho ngươi
một
giờ đồng hồ, mau mau giải quyết nhu cầu sinh lý
đi!
(haha…ta
không
nhịn được cười, Nam Nam mà biết chuyện này
không
đập đầu vào đậu hũ tự tử mới lạ đó).Ngưng Sa Tử tâm tư tinh tế, hơn nữa nữ nhân đối với loại địch ý này càng mẫn cảm hơn: “Vị
cô
nương kia hình như
đang
tức giận.”
Mộ Giai Nam giật mình,
hắn
nhìn theo bóng dáng phẫn nộ
đi
xa của Ngưu Nữu Nữu, khóe miệng nhu hòa cong lên: “Ân, nàng
không
hy vọng ta vì nàng mạo hiểm, đúng là nha đầu ngốc mà.”
Ngưng Sa Tử thấy
hắn
đáy mắt biểu lộ
một
tia nhu hòa, nàng
không
khỏi hơi hơi thở dài: “Tâm tư nam nhân luôn cẩu thả như vậy, đó là
sự
quan tâm lo lắng giữa những người
yêu
nhau, đổi lại là ta, ta cũng làm như thế.”
“Xem ra Ngưng
cô
nương
đã
hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ thuần túy là bằng hữu.” Mộ Giai Nam thu hồi tầm mắt, thuận thế hai tay mở ra làm phòng ngự: “Đa tạ.”
Ngưng Sa Tử chần chờ
một
cái chớp mắt, hai người
rõ
ràng quan tâm lẫn nhau, theo như nàng nhìn được, hai người họ tựa hồ
đã
vượt qua tình cảm bằng hữu, hay là do hai người họ còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân? … Nghĩ vậy, Ngưng Sa Tử
không
hiểu sao trong lòng cảm thấy vui vẻ, hy vọng là nàng nhìn lầm.
Nàng ôm cầm cổ,
nhẹ
nhàng như chim nhảy lên tảng đá bên cạnh, uyển chuyển hàm xúc tĩnh tọa, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua huyền cầm, rất thản nhiên cười khuynh chúng sinh…
“Hôm nay, Ngưng Sa Tử may mắn được cùng Mộ Trại chủ quyết chiến
một
trận, Mộ trại chủ có thể dùng bất cứ binh khí gì để cùng tiểu nữ so chiêu, chỉ cần Mộ trại chủ có thể đánh gãy cây đàn trong tay tiểu nữ
thì
xem như qua cửa.”
Đợi khi đôi bên vận sức chờ phát động, Mộ Giai Nam bỗng nhiên kêu ngừng: “Quan chủ, ngươi chưa
nói
rõ
là ta phải đánh gãy mấy cây đàn
thì
mới tính là qua cửa nha.”
hắn
đã
một
lần bị ngã, mặc dù
cô
nương này
không
giống kẻ gian hay dùng mánh lới, nhưng
hắn
bị lừa ở cửa thứ năm
thì
đúng là vẫn còn mệt.
Ngưng Sa Tử ngẩn người, nàng thầm nghĩ khẩu khí
hắn
thật
lớn, người có thể đáng gãy huyền cầm trong tay nàng chỉ đếm được
trên
đầu ngón tay, Mộ Giai Nam tựa hồ quá coi thường uy lực của “Ngưng phái cầm sát” rồi, nàng
không
giận ngược lại cười
nói: “một
cây
thì
được rồi.”
Mộ Giai Nam yên tâm đáp lời: “Có thể bắt đầu.”
Ngưng Sa Tử ý bảo Mộ Giai Nam ra chiêu trước, nàng chỉ yên lặng xem xét… Mộ Giai Nam liếʍ liếʍ môi, nha đầu kia thái độ thực kiêu ngạo…
hắn
mới vừa rồi thừa dịp vừa
nói
vừa cười tấu nhạc với Ngưng Sa Tử, mà đánh giá thủ pháp của nàng… Ngưng Sa Tử trong lúc khảy đàn nhất định
sẽ
có sơ hở, nếu
hắn
đoán
không
sai, động tác
nhỏ
kia có lẽ là do nàng luyện công lâu dài mà lưu lại.
Mộ Giai Nam muốn chứng minh phỏng đoán của mình,
hắn
dẫn đầu hướng Ngưng Sa Tử tung
một
quả tiểu bi thép. Ngưng Sa Tử nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị nghênh chiến, nàng lướt
nhẹ
lên huyền cầm,
một
tiếng
âm
thanh phát ra, chỉ thấy bi thép dừng lại
trên
không
trung, nhìn bi thép như đình chỉ bất động kỳ
thật
bi thép
đang
xoay tròn, mắt thường
đã
không
thể nhìn ra chân tướng. Ngưng Sa Tử cười
nhẹ
một
tiếng,
âm
thanh huyền cầm sắc bén lại vang lên, bi thép hướng Mộ Giai Nam bắn ngược trở lại. Mộ Giai Nam trong mắt cả kinh,
hắn
lập tức lắc mình nhảy lên, bi thép nhất thời cấm chặt vào thân cây, làm cho thân cây thô dày
hiện
ra
một
rãnh sâu. Mà Mộ Giai Nam phát
hiện
bi thép cư nhiên vẫn còn xoay tròn… Ngưng Sa Tử quả nhiên có thực tài để tự tin, nàng dựa vào huyền cầm điều khiển ý muốn, trong nháy mắt cư nhiên phóng thích nội lực kinh người như thế, chỉ cần nàng đánh đàn, bốn phía xung quanh nàng xem như có những thiết chướng vô hình bảo hộ, muốn dùng ám khí đánh gãy huyền cầm của nàng khó càng thêm khó.
Mộ Giai Nam giơ tay lên, đem sáu tiểu phi đao phóng về huyền cầm trong tay Ngưng Sa Tử, rất có ý tứ lấy trứng chọi đá, đương nhiên kết quả
không
cần nghĩ cũng biết, sáu tiểu phi đao toàn bộ đều dập nát. Mộ Giai Nam thần sắc ngưng trọng… Giai điệu và tốc độ vững vàng, có thực có giả, thứ nhất làm đối thủ đối với
âm
thanh phát ra từ huyền cầm cảm thấy rất e ngại, tự loạn đầu trận tuyến; thứ hai đối thủ
không
thể chính xác phán đoán nội lực đối phương phát ra từ đâu, khiến cho đối thủ vận toàn bộ công lực toàn thân ra ngăn cản công kích, nhưng lúc này chỉ là
một
đoạn tấu bình thường;
một
khi đối thủ khinh thường liền bị nội lực công kích, làm người ta khó lòng phòng bị. Có lẽ đây chính là chỗ tinh tuý của “Ngưng phái cầm sát”, khi đối thủ bất tri bất giác tiêu hao thể lực và nội lực, mà người đánh đàn như
đi
xem diễn, chỉ chờ xem đối thủ tự chui đầu vào rọ mà thôi.
Mộ Giai Nam trong mắt bắt đầu xuất
hiện
hứng thú… Bất quá Mộ Giai Nam trãi qua vài lần thử nghiệm, cuối cùng cũng phát
hiện
ra
một
sự
kiện: Ngưng Sa Tử trong lúc phóng nội lực đúng là có sơ hở.
…
không
đến nửa canh giờ, Ngưng Sa Tử thấy Mộ Giai Nam
đã
thở hồng hộc khom người hồi sức, nam tử này tuy khinh công thượng thừa, nhưng nội lực
thì
không
thâm hậu lắm. “Ngưng phái cầm sát” chính là làm đối thủ tự hao tổn nội lực,
không
lưu
một
chút gì, khiến cho đối thủ tự hủy diệt vong.
Mộ Giai Nam ra vẻ mỏi mệt
không
chịu nổi hai tay chống hông, miệng
hắn
bất giác cười bí hiểm, trong tay áo đột nhiên xuất ra
một
dãi phi tiêu, trong phút chốc
hắn
đem
một
phi tiêu phóng về phía huyền cầm. Ngưng Sa Tử dễ dàng ngăn trở công kích, nàng khó hiểu là, Mộ Giai Nam cư nhiên còn phóng lệch
đi
mấy cây phi tiêu… trong chớp mắt, nàng tức khắc bắt đầu phóng thích nội lực phản công… Mộ Giai Nam thi triển nội lực ngăn cản công kích, đợi đến khi
hắn
bắt đúng thời cơ, con ngươi đen xẹt qua
một
tia trầm ổn,
hắn
nghênh diện động thân, đón nhận nội lực công kích của Ngưng Sa Tử, trong lúc đó
hắn
cũng vận nội lực lên “thước tự phi tiêu”…
Chỉ nghe “Ba!”
một
tiếng, huyền cầm bị gãy, Ngưng Sa Tử cảm thấy đầu ngón tay tê rần, nàng hơi hạ tầm mắt, chỉ “thước tự phi tiêu”
đã
vững vàng cắm
trên
huyền cầm… Điều này
không
có khả năng, Mộ Giai Nam
đã
dùng phương pháp nào phá được giai điệu ma mị của “Ngưng phái cầm sát” chứ?
… Bất quá Mộ Giai Nam vì muốn đánh gãy huyền cầm, ngực
hắn
cũng bị thương nặng,
hắn
cảm thấy yết hầu nóng rực, nhất thời phun ra
một
ngụm máu tươi…”Ngưng phái cầm sát” phóng thích nội lực quả thực rất mạnh, nếu cứng đối cứng đánh chính diện,
sẽ
cửu tử nhất sinh.
Ngưng Sa Tử thấy Mộ Giai Nam che ngực quỳ
một
gối xuống, nàng vội vã
đi
lên vài bước, lức này nàng nhìn thấy cách đó
không
xa
một
thân ảnh
nhỏ
nhắn cũng
đang
vội chạy tới… Ngưng Sa Tử chần chờ
một
lát đình chỉ cước bộ.
Thu
anh
Đào lòng như lửa đốt chạy về phía Mộ Giai Nam, từng giọt lệ của nàng vì chạy nhanh mà biến mất trong gió.
Thu
anh
Đào quỳ gối bên cạnh Mộ Giai Nam, máu tươi từng giọt, từng giọt đọng lại
trên
lá cây, khoảnh khắc này trong đầu nàng trống rỗng, nước mắt tí tách rơi xuống, nước mắt nàng so với máu càng nóng hơn…Khi nàng đứng
một
bên lo lắng xem kịch chiến, tâm tình nàng so với Mộ Giai Nam còn khẩn trương hơn gấp trăm lần, nàng sợ
hắn
bị thương… Tại sao
hắn
lại cố chấp như vậy? Nàng cả đời
không
thể
nói
chuyện
thì
đã
sao, trong lúc
hắn
và Ngưng Sa Tử đối chiến, nàng chỉ có
một
suy nghĩ, nếu Mộ Giai Nam xảy ra chuyện gì
thì
nàng cũng
không
muốn sống nữa.
Thu
anh
Đào yên lặng rơi nước mắt, nàng dùng cổ tay áo,
thật
cẩn thận lau
đi
vết máu
trên
khoé miệng Mộ Giai Nam. Sau khi Mộ Giai Nam phục hồi chút sức lực,
hắn
mới từ từ nâng mắt lên, có thể thấy được cả khuôn mặt nàng toàn nước mắt, Mộ Giai Nam cố nén đau đớn trong lục phủ ngũ tạng ha ha cười: “Chúng ta thuận lợi qua cửa rồi, kích động cũng
không
cần đến mức lệ nóng đầm đìa như vậy chứ, việc
nhỏ
như vậy đối với Nam ca mà
nói
quả thực là
không
nhằm nhò gì…” Lời còn chưa dứt, Thu
anh
Đào
đã
gắt gao ôm cổ Mộ Giai Nam, nàng chỉ hận
không
được nức nở, nàng cỡ nào muốn lên tiếng khóc lớn, lớn tiếng mắng
hắn
là ngu ngốc.
Mộ Giai Nam mặc dù may mắn qua cửa, nhưng quả
thật
hắn
đã
tiêu phí thể lực rất nhiều,
hắn
vốn định đứng dậy, lòng bàn chân
không
chịu được lực lại ngã xuống đất,
hắn
cảm thấy thiên hạ trong long
đang
run run, tình hình giống lần trước khi nàng gặp cường bạo… Mộ giai Nam trong lòng hiểu được, nàng
đang
sợ hãi.
… Mộ Giai Nam ngửa đầu nhìn trời, lặng yên điều chỉnh hơi thở,
thật
lâu sau đó
hắn
vỗ vỗ lên lưng Thu
anh
Đào: “Ta
không
sao,
thật
sự
không
có việc gì.”
Thu
anh
Đào nức nở mãnh liệt lắc đầu, nàng lại cũng
không
thể chịu đựng được Mộ Giai Nam
một
lần lại
một
lần gặp nguy hiểm, hơn nữa đây cũng
không
phải là cửa cuối cùng, phía sau còn có rất nhiều kình địch chờ đợi
hắn
“Chui đầu vô lưới”, nàng tuyệt đối
không
cho phép Mộ Giai Nam vì nàng mà mất mạng.
Mặc dù nàng
không
thể
nói, nhưng Mộ Giai Nam hiểu được nàng muốn biểu đạt ý gì,
hắn
muốn
nói
nhưng lời
nói
lại bị ngăn ở yết hầu, chỉ đành đem Thu
anh
Đào gắt gao ôm vào trong ngực,
hắn
làm như
không
có việc gì
nói: “Còn
không
đau bằng ngươi lúc này đánh ta
một
quyền đâu,
thật
sự.”
Thu
anh
Đào tựa hồ càng ngày càng hiểu biết phương pháp làm người của Mộ Giai Nam,
hắn
dùng lời
nói
dối hết bài này đến bài khác đúng là kẻ lừa đảo mà,
hắn
không
làm ra vẻ kiên cường
thì
không
được chắc? … Thu
anh
Đào buông tay nhìn thẳng gương mặt Mộ Giai Nam, nàng nhìn
không
ra vẻ mặt của
hắn
như thế nào mới là
nói
thật,
nói
giả, bởi vì tên này
thật
sự
rất giảo hoạt.
Nhưng mà, Mộ Giai Nam cũng
không
cho nàng cơ hội quan sát mình,
hắn
gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng: “Cho ta mượn vai ngươi nghỉ ngơi
một
chút, ta hơi mệt.”
Thu
anh
Đao giãy dụa hai cái, lại nghe
âm
thanh
hắn
thật
sự
mệt mỏi, nàng nhất thời im lặng
không
lộn xộn, nàng nghiêng đầu dán tại đầu vai Mộ Giai Nam… Được rồi, đứa
nhỏ
đáng thương, trước cho ngươi mượn vai nằm
một
chút, chờ ngươi khỏi hẳn lại tính sổ với ngươi.
Ngưng Sa Tử ở
một
bên nhìn hai thân ảnh
đang
chặt chẽ ôm nhau… Nàng chậm rãi xoay người rời
đi, trong đôi mắt đẹp xẹt qua
một
tia tiếc nuối, nàng quả
thật
không
nhìn nhầm… Quả nhiên là
một
đôi khẩu thị tâm phi.