Lời vừa dứt, dân chúng đều kinh ngạc nhìn nam nhân trẻ tuổi đứng
trên
mái hiên, sau đó im lặng lui sang hai bên đường quỳ xuống đất hành lễ. Người này chính là vị hoàng tử được ca tụng bình dị nhất vương triều- thất vương gia Tống Hàn Nho.
Dường như
không
ai tưởng tượng được người cưỡi ngựa làm loạn cả khu phố lại là
hắn.
Thu
anh
Đào nâng đôi mắt đầy lệ, thấy tên đầu sỏ đứng
trên
mái hiên loay hoay, vừa tìm cách leo xuống, vừa an ủi Thu
anh
Đào: “cô
nương đừng lo lắng, bổn vương nhất định
sẽ
giúp nàng cứu sống con hổ này”.
Thu
anh
Đào tay nắm chặt thành nắm đấm rắc rắc run run, đồ bỏ
đi! Tay chân vụng về còn dám cưỡi ngựa lao bừa
trên
phố, mái nhà còn
không
xuống được còn
nói
cái gì võ lâm hảo hán, đúng là bọn gϊếŧ người (ví với những người chuyên đàn áp và gϊếŧ hại nhân dân) kém cỏi!
Nàng thấy người này chậm rì rì từ mái hiên bò xuống, nổi giận đùng đùng
đi
về phía trước,
không
nói
lời nào!
một
chưởng nện vào ngực Tống Hàn Nho… Chỉ vào mũi
hắn
nhưng
một
chữ cũng
không
mắng được, còn dân chúng xung quanh đột nhiên vô cùng hoảng sợ chạy vội
đi, vừa chạy vừa la: Ngưu tiểu thư muốn gϊếŧ Thất vương gia, mọi người chạy nhanh còn giữ được mạng.
Tống Hàn Nho dường như bị
một
quyền đánh cho mờ mịt, nhưng
không
phải bị đánh đến hồ đồ luôn, mà là chưa kịp phản ứng. Lưng
hắn
đập
thật
mạnh vào vách tường, xương ở ngực tê rần,
một
ngụm máu tươi dâng lên cổ họng…Hả?
cô
gái
này sức lực
thật
ghê gớm.
Mà lúc này, đội hộ vệ hoàng gia của Tống Hàn Nho hoả tốc chạy đến. Dường như ai cũng choáng váng, cái đầu tiên đập vào mắt là “Hãn Ngọc Bạch Mã”
đã
thành tàn phế, giữa đường còn có
một
con hổ máu chảy thành sông, lại thấy Thất vương gia Tống Hàn Nho miệng phun máu tươi, trước mặt là
một
cô
gái
lửa giận ngút lên tận trời chỉ vào Thất vương gia… Đội hộ vệ lập tức thuần thục áp Thu
anh
Đào xuống đất, đội trưởng đội hộ vệ rút kiếm ra đặt
trên
cổ Thu
anh
Đào: “Điêu dân to gan, cả gan phạm thượng bất kính với Thất vương!”
Tống Hàn Nho do ngực đau
nói
không
nên lời, đành phải ra hiệu thị vệ buông tay, nhưng chẳng chờ
hắn
ra lệnh, Thu
anh
Đào
đã
khẽ đảo cổ tay vật thị vệ ngã lăn ra đất… Nàng tức giận tới mức
không
kiềm chế được mà bật người dậy, lúc này mới nhớ tới thân thể này trời sinh có thần lực, mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là cứu lão hổ, nàng vội vàng chạy tới trước Đậu Hoa. Bọn thị vệ thấy nàng có võ công, đồng loạt rút kiếm bảo hộ chủ tử… “Để nàng
đi”. Tống Hàn Nho đặt tay lên ngực
nhẹ
giọng ra lệnh, sau đó dặn dò đội trưởng đội hộ vệ: “Mau tìm thú y cứu chữa con hổ”.
Thu
anh
Đào hít sâu
một
hơi, hai tay nâng lên… lại dễ dàng bế bổng được thân thể Đậu Hoa, nàng ngạc nhiên mừng rỡ hơi cười, sau đó ôm Đậu Hoa yếu ớt chạy về Ngưu gia, cúi đầu nhìn chăm chú con hổ
nhỏ
đáng thương, trong lòng nàng xót xa khó chịu…Ráng chịu đựng, Đậu Hoa.
… Tống Hàn Nho
nhẹ
thở dài,
đã
nói
không
biết cưỡi ngựa rồi, phụ hoàng lại còn tặng
hắn
một
con lương câu (ngựa tốt), giờ
thì
hay rồi, ngựa điên trực tiếp lao ra khỏi Thất vương phủ còn đυ.ng lung tung làm bị thương
không
ít người…
hắn
nhìn chăm chú bóng lưng gầy
nhỏ
của Thu
anh
Đào “dũng mãnh”…
cô
gái
sức lực
thật
là lớn vô cùng, lại còn ở giữa thành nuôi mãnh thú, ha ha
※ ※ ※
Thu
anh
Đào khóc sướt mướt chạy về nhà, hô
không
ra tiếng, để lôi kéo
sự
chú ý của mọi người, nàng
nhẹ
nhàng đặt Đậu Hoa xuống đất, cắn răng dậm chân, ôm chum nước quăng lên trời, vèo! Rầm! Bọt nước văng tung toé, tiếng nổ lớn làm mọi người đều quay đầu lại.
Các tiêu sư thấy Đậu Hoa bị thương, mọi người đều buông binh khí trong tay chạy lại vây quanh, trong đó có
một
tiêu sư vội vàng chạy ra cửa
đi
mời lang trung, vừa ra tới cửa
thì
đúng lúc có
một
vị lang trung cầm hòm thuốc tiến vào, phía sau còn có vài tên thị vệ, hai bên nhìn nhau ngầm hiểu, sau đó tiêu sư đưa lang trung vào nhà cứu hổ.
… Trong phòng bận rộn, ra ra vào vào bưng ra cả
một
chậu máu, Thu
anh
Đào lau nước mắt ngồi cạnh cửa chờ đợi. Cái chết của nàng trước khi xuyên qua cũng
không
đáng sợ thế này, điên rồ chạy ra giữa đường đua, hai chiếc xe đua
một
trước
một
sau cán nàng thành bánh thịt, mà hai gã đua xe đó đều là bạn tốt của nàng. Nàng lúc đó
thật
sự
không
biết hai người đều thích
một
cô
bé, mà cũng lúc đó
cô
bé
đang
có quan hệ với người A, lại hôn môi với người B giữa đường phố, nàng chẳng qua chỉ đem tin tức này
nói
với người A, ai ngờ
một
câu
nói
đùa lại thành sai lầm lớn, nàng
không
ngờ mình xông ra ngăn cản lại thành “anh
dũng hy sinh”… Thu
anh
Đào sụt sịt, theo như tiểu Diêm vương
nói, nàng tạo ra kết cục thê thảm
một
người chết hai người bị thương nặng, đương nhiên, nàng chắc chắn mình là người chết, cũng nhớ trước khi chết nàng
đã
nghĩ: mình mà là
một
người câm
thì
thật
tốt.
Nhưng mà, nàng từ đó ngộ ra
một
đạo lý, tìm
một
người nam nhân bình thường rồi gả
đi
thôi, tất nhiên rồi, nam nhân tốt làm gì tới phiên ngươi, thế giới cũng
không
phải chỉ có mình ngươi là nữ nhân.
một
chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt nàng, Thu
anh
Đào khóc nức nở ngước mắt lên… Lại là cái tên gϊếŧ hổ đáng ghét! Lần đầu tiên nàng miễn dịch với soái ca, nghiêng đầu tỏ vẻ bất mãn, nghĩ có tiền có thế muốn làm gì cũng được sao? ta khinh.
Tống Hàn Nho thấy nàng
không
nhận lấy, tự mình ngồi xuống, Thu
anh
Đào lập tức đứng lên, vừa muốn rời
đi, sau lưng truyền đến
một
câu như mệnh lệnh coi như nhã nhặn: “Ngươi là nử tử vô lễ nhất, mà bổn vương từng gặp qua”.
Thu
anh
Đào lau nước mũi chậm rãi xoay người, nhe nanh múa vuốt làm nét mặt dữ tợn như
một
con sư tử Hà Đông
đang
gầm gừ với Tống Hàn Nho, sau đó tức giận phẫn nộ
đi
tới chỗ Đậu Hoa
đang
được cứu chữa.
“…”Tống Hàn Nho mù mịt khó hiểu chớp mắt mấy cái, tính cách
thật
là hung bạo, nhưng sao lại gào
không
ra tiếng?
Ngưu Đại Ngưu nghe tin chạy ngay về nhà, sau khi tra hỏi
rõ
chân tướng tại sao Đậu Hoa bị thương, lập tức đem ý định bắt hung thủ chém thành tám mảnh hoá thành
một
đám khói bay theo gió.
hắn
nghe tiêu sư kể Thất vương gia tự mình đến tạ lỗi, nén tức giận cùng đau buồn, cung kính hành lễ với Tống Hàn Nho: “Tệ xá đơn sơ, sao dám làm phiền Thất vương gia tự mình đến, dù sao cũng chỉ là
một
con hổ”.
Tống Hàn Nho biết thân phận của người vừa đến,
nhẹ
gật đầu: “Con hổ kia là sủng vật của Ngưu
cô
nương sao?”.
“Đúng vậy, là bảo bối tiểu nữ nuôi dưỡng từ
nhỏ, sớm chiều làm bạn tình cảm nồng hậu, nếu tiểu nữ có đắc tội Vương gia, mong Vương gia thông cảm”. Tiêu cục Ngưu thị ở kinh thành cũng coi như có danh tiếng, danh tiếng vô cùng tốt, rất nhiều quan to hiển hách đều nhờ tiêu cục bọn họ vận chuyển vàng bạc châu báu.
Tống Hàn Nho sờ lên chỗ đau nhức
trên
ngực,
không
khỏi
nói
đùa: “Tiểu nữ Ngưu gia ra tay rất nặng.”
“…” Ngưu Đại Ngưu trong lòng rơi lộp bộp, chẳng lẽ Thất vương gia đến đây hỏi tội? Nghĩ vậy,
hắn
quỳ luôn xuống đất: “Tiểu nữ Ngưu Tiểu Nữu trời sinh thần lực là
không
sai, nhưng đứa
nhỏ
này lại là nữ nhân câm, mẹ mất sớm, là tiểu nhân dạy dỗ con
không
tốt, nếu Thất vương gia tức giận, tiểu nhân cam nguyện thay khuê nữ chịu phạt.”
Tống Hàn Nho khẽ giật mình, đứng lên nâng lão già dậy: “Mau đứng dậy, hôm nay huyên náo làm người ngã ngựa đổ là sơ xuất của bổn vương,
không
liên quan tới tiểu nữ Ngưu gia.”
Ngưu Đại Ngưu như trút được gánh nặng đứng dậy, ánh mắt cảm kích nhìn Tống Hàn Nho, dân chúng trong thành đều
nói
Thất vương gia Tống Hàn Nho bình dị gần gũi, đối xử với dân chúng rất tử tế, hôm nay gặp mặt đúng là ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch
sự.
Tống Hàn Nho vô tình lại nhận được hai thông tin kinh hãi: “Nữ nhân câm” với “thần lực”, dường như trong phút chốc
đã
nổi lên
sự
hứng thú với tiểu nữ Ngưu gia. Ngưu Đại Ngưu
không
nói
chuyện ngay cửa, nên trong lúc mọi người
đang
ra sức cứu Đậu Hoa, hai người thảnh thơi ngồi uống trà trò chuyện, sau khi Tống Hàn Nho nghe xong những “công tích vĩ đại” của “Ngưu Tiểu Nữu”, đối với khả năng phá hoại của vị đại lực thần nữ này cảm thấy bất ngờ và toát mồ hôi.
Mà lúc này trong phòng, lang trung
không
ngừng cố gắng rốt cục cũng giữ được tính mạng của Đậu Hoa, nhưng Đậu Hoa bị móng ngực đá đúng chỗ hiểm, nên tạm thời những sinh hoạt hằng ngày
không
thể tự làm, ít nhất phải điều trị ba tháng mới khỏi hẳn được.
…Thu
anh
Đào tặng giường mình cho Đậu Hoa, nàng ngồi bên giường
nhẹ
nhàng vuốt vuốt những cọng lông… Thấy Đậu Hoa bình yên ngủ, nàng
nhẹ
cười ngọt ngào, trải qua chuyện này nàng
không
sợ Đậu Hoa nữa, động vật cũng có linh tính, biết báo ơn, huống chi là con người.
“Nữu Nữu, Thất vương gia sắp
đi
rồi,
đi
ra chào
một
câu
đi”. Ngưu Đại Ngưu đứng trước cửa
nhẹ
giọng nhắc nhở.
Thu
anh
Đào vừa nghe thấy cái tên này lại phát hoả, còn
không
mau xéo
đi! Da mặt người này dày
thật
đấy.
Nàng lạnh lùng bước ra ngoài, đúng lúc Tống Hàn Nho thò đầu nhìn vào trong phòng,
hắn
chỉ muốn liếc nhìn tình trạng của lão hổ, nhưng hai tay của Thu
anh
Đào
đã
giang ra ngăn
hắn
nhìn, cử chỉ cực kì
không
thoải mái ý bảo “phi lễ chớ nhìn”.
Ngưu Đại Ngưu thấy khuê nữ quá mức vô lễ, vỗ vào gáy Ngưu Tiểu Nữu dạy dỗ: “Đừng có vô lễ, đây là Thất vương gia”.
“…” Thu
anh
Đào xoa xoa gáy, tự nhắc nhở mình phải kính già
yêu
trẻ,
không
được đánh lão đầu, đành bĩu môi cúi đầu, sau đó trưng ra ánh mắt “Ngươi còn chưa
đi
hả?”.
Tống Hàn Nho cảm thấy cha con hai người đều rất thú vị,
nhẹ
cười: “Bổn vương
sẽ
chịu trách nhiệm tất cả, có
yêu
cầu gì cứ việc
nói”.
Ngưu Tiểu Nữu chẳng thèm nhìn
hắn
cười khẩy, Ngưu gia tiền nhiều như nước,
không
thèm tiền của ngươi.
Tống Hàn Nho hoàn toàn cảm nhận được
sự
bất mãn của Thu
anh
Đào với mình,
hắn
cũng
không
để ý rời khỏi Ngưu gia, toàn bộ thị vệ lập tức theo sau, đội trưởng đội thị vệ trước khi
đi
còn đưa cho Thu
anh
Đào
một
mảnh giấy: trưa mai gặp ở Thất Vương phủ.
Thu
anh
Đào cầm tờ giấy vo tròn, vẫn chưa hết giận, xe luôn thành từng mảnh
nhỏ, sau đó
đi
vào sân, đùa cái gì thế, hô
một
tiếng nàng đến hét
một
tiếng nàng
đi
chắc? Nàng chẳng thèm
đi.
Nhưng mà
nói
đi
cũng phải
nói
lại, nàng cũng
không
thể vô duyên vô cớ
không
đi, dù sao chỗ này cũng
không
phải thế kỷ 21 có nhân quyền. Mắt nàng lay động, Ngưu Đại Ngưu từng
nói
nàng có
một
gian nhà gỗ
nhỏ
trên
núi. Nghĩ vậy, nàng bảo Ngưu Đại Ngưu vẽ ra
một
bản đồ địa hình, sau đó cầm
một
hộp đồ ăn
thật
lớn
đi
vào rừng, để lại
một
tờ giấy
trên
bàn: Ngưu cha, khuê nữ
đi
hành hiệp trượng nghĩa, ba ngày sau trở về, ôm.
※ ※ ※
Thu
anh
Đào tay cầm bản đồ vừa mịt mờ tìm đường,
không
thể
không
nói, Ngưu Đại Ngưu rất có thể là tổ tiên của Picasso.
Đâu đâu cũng là rừng núi xanh mướt, nàng
đi
trên
con đường mòn
nhỏ. Tuy
không
thấy
một
bóng người nào, nhưng ban ngày
thì
chẳng có gì đáng sợ, có
một
con suối
nhỏ
róc rách chảy từ
trên
đỉnh núi, nàng tiến lại gần rửa mặt rồi uống vài ngụm nước suối, lúc nàng chuẩn bị đứng dậy lên đường tiếp, vừa mới quay đầu lại, phía sau có thêm hai nam nhân, hai người
trên
trán buộc dây thừng, mặc quần áo vải thô màu xanh lá,
một
người tay còn cầm
một
lưỡi búa to…”…” Nàng sợ tới mức ngã dập mông, chỉ có thể dùng ánh mắt la thét.
Nam nhân vác lưỡi búa to, cười híp mắt tiến lên từng bước, vai rung rung kỳ lạ: “cô
nương, muốn
đi
đâu thế?”
không
chờ Thu
anh
Đào phản ứng,
một
nam nhân khác thân hình lực lưỡng đẩy ra, bực mình
nói: “Nàng ta
đi
có
một
mình cần gì phải quanh co lòng vòng?” Sau đó khoé miệng
hắn
nhếch lên, hùng hồn hét lớn
một
tiếng: “Cướp, cướp sắc đây!”
“…” Thu
anh
Đào hai tay đặt trước ngực, lưu manh
trên
núi đúng là nhiều hơn so với trong thành.
Nàng thấy vị cao lớn lực lưỡng kia định tiến lại gần, liền giơ tay làm động tác bình tĩnh đừng nóng vội, hai sơn tặc cũng chẳng hiểu ra sao, dù sao hai người cũng chẳng vội, dù sao
cô
nương như hoa này cũng chẳng chạy được.
Thu
anh
Đào nghiêng đầu nhìn thấy
một
tảng đá lớn bên bờ suối, sau đó chậm rãi
đi
về phía đó, chà xát lòng bàn tay, làm tinh thần hăng hái rồi chậm rãi nâng tảng đá lên… rắc…a…ắc..!! Rắc…a…ắc..!! Tiếng tảng đá vỡ ra làm hai tên sơn tặc cả người choáng váng, bọn
hắn
kéo tay nhau cùng lui về phía sau. Thu
anh
Đào khóe miệng nhướng lên, nâng tảng đá tới gần hai người. Lúc này, tên sơn tặc còm nhom hai chân phát run: “Ca, ca à, bây giờ mấy
cô
nương dưới núi ăn cái gì, mà người nào cũng giống Ngưu Tiểu Nữu thế này.”
Hắc Hắc! Ngưu Tiểu Nữu cũng nổi danh phết.
Thu
anh
Đào thấy đại lực thần công hù dọa được hai sơn tặc, hài lòng vui vẻ, thình lình ném tảng đá về phía bọn sơn tặc… Lúc hai tên sơn tặc kêu to a a,
thì
hòn đá
đã
bay đến,
một
bóng người bỗng nhiên xẹt qua:”Bang”
một
tiếng nổ vang
thật
lớn, tảng đá như tia chớp bay về phía sườn núi bên cạnh, sau đó tan tành.
… Thu
anh
Đào ngây ngốc chớp chớp mắt, quay đầu nhìn đống đá vụn, lúc quay người lại,
thì
thấy người đó
nhẹ
nhàng tiếp đất, cả người phiêu dật như uốn lượn cùng gió, tay cầm bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ,
một
bộ hắc y thể
hiện
rõ
phẩm chất riêng của sơn tặc.
Nam nhân nhìn về phía Thu
anh
Đào, vừa định mở miệng
nói,
thì
hai tên sơn tặc nhát gan
đã
bò dậy, chỉ vào Thu
anh
Đào run rẩy
nói: “Trại chủ, sức lực của
cô
gái
này cũng ngang bằng với Ngưu Tiểu Nữu, theo ta phân tích
thì…”.
“Phân tích cái đầu ngươi, nàng chính là Ngưu Tiểu Nữu.” Nam nhân
đã
sớm chú ý tới cách ăn mặc của Thu
anh
Đào,
rõ
ràng là tiêu phục của tiêu cục Ngưu thị, nhưng mà… đệ đệ Mộ Giai Kỳ tả qua, dung mạo Ngưu Tiểu Nữu xấu xí vô cùng, Mộ Giai Kỳ khóc lóc hò hét
nói
trời có sập cũng
không
lấy Ngưu Tiểu Nữu… Mộ Giai Nam liếc qua nàng
một
lượt, miêu tả hơi quà lời rồi.