Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng

Hoa Mai Lộc

( Hưu Sao, ta thấy để là Hoa Mai Lộc hấp dẫn hơn)

thường xuất

hiện

vào hoàng hôn, tính cảnh giác cao, hành động nhanh nhẹn, thính giác, khứu giác rất nhạy bén, thị giác

thì

hơi yếu, rất nhát gan. Trong rừng rậm lá khô tầng tầng bao phủ, hơi có động tĩnh

sẽ

dọa Hoa Mai Lộc chạy mất.

Mộ Giai Nam vừa

đi

vừa rút dây thừng từ bên hông ra, mặc dù

hắn

di chuyển

không

tiếng động, nhưng Thu

anh

Đào bước

đi

mạnh mẽ có thể so với Tử Lộ *. Mộ Giai Nam vừa định quăng dây thừng cột vào sừng hươu

đang

lộ ra phía sau thân cây, chỉ nghe “Khách kéo khách kéo” tiếng bước chân kinh động đàn hưu, Hoa Mai Lộc cảnh giác bắt đầu chạy trốn xung quanh,

hắn

bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn lại, cư nhiên thấy Ngưu Nữu Nữu vẻ mặt kích động chỉ chỉ vào hướng chạy của Hoa Mai Lộc, biểu tình vừa sợ hãi vừa vui mừng. Phải

nói, Thu

anh

Đào chưa thấy qua

một

đàn Hoa Mai Lộc thiên nhiên như vậy, khó tránh khỏi hưng phấn.

Mộ Giai Nam hai tay ôm ngực, làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Thu

anh

Đào

đang

nhìn theo: “Nha, cơm chiều chạy trốn rất nhanh a…”

“…” Thu

anh

Đào hai tay cứng đờ, đúng vậy, đó là cơm! … Nàng bĩu môi, đưa hai cánh tay lêи đỉиɦ đầu làm thành hình lỗ tai con thỏ, nếu

không

thì… Ăn thỏ

đi?

“Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ có thể ăn cỏ.” Mộ Giai Nam khinh thường hừ

một

tiếng, dây thừng trong tay đột nhiên hướng phía sau tung lên, chỉ nghe trong rừng rậm truyền đến

âm

thanh động vật giãy dụa, Mộ Giai Nam cũng

không

quay đầu, tiện tay đem dây thừng đưa cho Thu

anh

Đào: “Kéo.”

Thu

anh

Đào nào dám

nói

không

muốn, giữ chặt dây thừng dùng sức kéo ra phía ngoài, mặc dù sừng hươu bị dây thừng cột chặt, nhưng Hoa Mai Lộc khí lực rất lớn,

một

người

một

hưu giằng co qua lại, Thu

anh

Đào ngẩng đầu, ánh mắt



ràng

đang

nói: “Ta muốn ăn cơm! Ngươi co ta bắt

đi!” Nàng hít sâu

một

hơi, nghiến răng nghiến lợi, đánh

một

tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, sau đó lôi Hoa Mai Lộc ra khỏi rừng cây, Hoa Mai Lộc trong đôi mắt

nhỏ

tựa hồ mang theo hoảng sợ,

thật

không

ngờ

một

nữ tử dáng vẻ mềm yếu lại có sức mạnh lớn đến như vậy.

Mộ Giai Nam đối với thực lực của nàng cũng

không

nghi ngờ, trong lúc nàng mồ hôi ướt đẫm cùng hưu phân cao thấp,

hắn

đã

bắt đầu chặt cây làm giá, đốt lửa, nghe thấy bốn phía cũng

không

có gì khác thường, đêm nay chỉ có thể ngủ ở trong rừng.

Máu chảy, Thu

anh

Đào tránh như tránh rắn, nàng xẹt trốn vào phía sau thân cây, trong lòng yên lặng thay Hoa Mai Lộc siêu độ: hy sinh

một

mình ngươi có thể cứu sống hai người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, công đức vô lượng a Hưu con, a di đà phật… Chờ đến lúc ngươi được nướng chín ta

sẽ

tận lực ăn nhiều

một

chút, tuyệt đối

không

lãng phí, tin tưởng sức chiến đấu của ta

đi!(xặc chết cười…siêu độ có nghĩa là ăn

không

lãng phí a)


“…” Mộ Giai Nam

một

bên làm thịt hưu

một

bên liếc mắt nhìn về phía

một

người

đang

lộ đôi tay tạo thành hình chữ thập phía sau thân cây, giả từ bi…”Lại đây hỗ trợ.”

Thu

anh

Đào phía sau thân cây khoát tay cự tuyệt, nàng chỉ muốn ăn.

“Kia…chân hưu là ngon nhất, tất cả chân hưu đều thuộc về ta, a, ta chỉ nướng

một

cái chân hưu thôi…”

Nàng đến đây! … Thu

anh

Đào

không

có cốt khí

đi

ra bụi cỏ, theo phân phó của Mộ Giai Nam đem thịt hưu rửa sạch, sau đó bên

trên

cho thêm muối ăn, hạt tiêu, rượu vàng, mỡ động vật, nghe

nói

thịt hưu nướng chính là mỹ vị nhân gian, mà những gia vị này đều là Ngưu Đại Ngưu trước đó

đã

thay bọn họ chuẩn bị tốt, nguyên lai trong báo lớn của Mộ Giai Nam tất cả đều là như yếu phẩm dùng trong việc ăn uống, Thu

anh

Đào ôm lấy hành lý của mình tìm kiếm, mới phát

hiện

chính mình

một

chút sinh tồn dã ngoại cũng

không

có.

… Trong rừng rậm ánh sáng vốn rất yếu, lại là hoàng hôn, khi thịt hưu được nướng chín

thì

sắc trời

đã

tối hoàn toàn, nhưng cũng

không

ảnh hưởng đến cảm xúc của Thu

anh

Đào, nàng ngồi xổm xuống bên đóng lửa ấm áp, liếʍ liếʍ môi, nhìn

không

rời mắt khỏi chân Hưu

đang

tỏa ra mùi thơm phức… Mộ Giai Nam vẫn trầm mặc

không

nói, chỉ chuyên tâm nướng thịt. Thu

anh

Đào

không

tự chủ được đem ánh mắt chuyển lên người Mộ Giai Nam, gương mặt

hắn

trắng nõn vì ngồi gần ngọn lửa mà hồng hồng, bạc môi mím thành

một

đường thẳng, ngón tay linh hoạt nướng mỹ thực, mà trong mắt Thu

anh

Đào,

hắn

càng giống

một

món đồ ăn ngon miệng hơn, Thu

anh

Đào nuốt nước miếng… Đem Mộ Giai Nam nướng với thịt hưu

đi!

“Ngươi muốn ăn miếng nào?” Mộ Giai Nam nhướng mày, chỉ hai miếng thịt nướng

một

lớn

một

nhỏ.

Thu

anh

Đào

không

chút do dự chỉ … miếng lớn! Trước kia lúc ở nhà trẻ



giáo từng giáo chúng ta, phải biết khiêm nhường, đem quả táo lớn tặng cho tiểu bằng hữu khác, bản thân

thì

ăn miếng

nhỏ, nếu giờ Mộ Giai Nam hỏi nàng, như vậy

hắn

chính là muốn nhường cho tiểu bằng hữu ăn miếng lớn a.

Mộ Giai Nam

nhẹ

giọng cười đem miếng thịt nướng lớn đưa cho Thu

anh

Đào: “Mắt to hơn cái bụng, cẩn thận tiêu hóa

không

tốt.”

Thu

anh

Đào ánh mắt cười

thật

lớn, nàng hai tay cầm xâu thịt nướng, trịnh trọng ngửi trái ngửi phải

một

lần, oa… Nhìn

thật

là ngon, thơm quá

đi.

Nàng hoạt động quai hàm, vừa mở lớn miệng chuẩn bị cắn, bỗng nhiên trước mắt xuất

hiện

một

đạo thân ảnh, sau đó trong tay trống

không… Nàng ngây ngốc chậm rãi cúi đầu… Oa ô ô! Thịt nướng

đã

bị cướp mất…

Mộ Giai Nam khóe miệng chợt tắt,

hắn

không

nhìn



là ai, người này

đi

lại nhanh nhẹn,

không

tiếng động, nhất định khinh công rất cao,

không

chờ

hắn

đứng lên,

một

người quần áo màu lục nhạt cuốn theo khối thịt hưu nướng, nghênh ngang ngồi

trên

tảng đá …

“…” Thu

anh

Đào liếc mắt nhìn,

trên

tảng đá là

một

vị



nương trẻ tuổi, dung mạo bướng bỉnh đáng

yêu… Nhưng chuyện này

không

phải trọng điểm, Thu

anh

Đào ánh mắt lập tức dừng

trên

khối thịt nướng trong tay nàng kia, ai có thể lý giải tâm tình phẫn nộ của nàng lúc này, mệt mỏi

một

ngày, làm sạch thịt hưu, lại kiển nhẫn đợi thịt nướng mấy giờ… Vừa muốn nếm thử mùi vị

đã

bị người đoạt

đi! Nữ nhân này rất cực kỳ ác độc mà!

Lục y



nương hướng Thu

anh

Đào le lưỡi, mở miệng cắn

một

ngụm thịt nướng thơm ngào ngạt, vừa nhấm nuốt, vừa hài lòng gật đầu, chỉ thấy Thu

anh

Đào! … Nước mắt thiếu chút nữa tuôn trào…

“…” Mộ Giai Nam vốn tưởng rằng là sơn tặc đột kích, ai ngờ lại là

một

nha đầu, hai người

một

người cướp thịt ăn ăn mạnh mẽ,

một

ngươi trông mong nhìn theo,

hắn

đem khối thịt nướng trong tay đưa cho Thu

anh

Đào, trêu ghẹo

nói: “Xem ra vị



nương này so với ngươi còn đói hơn…”

Thu

anh

Đào thấy khối thịt

nhỏ

đưa đến trước mặt, vội vàng tiếp nhận thịt nướng lại hướng lục y



nương làm cái mặt quỷ, hừ, kẻ trộm thịt nướng, ăn nhiều như vậy, chúc ngươi

sẽ

tăng ba cân!

Lục y



nương liếʍ liếʍ bên miệng còn dính mỡ, chờ Thu

anh

Đào vừa định há mồm, lưu loát khơi lên

một

nhánh cây khô

trên

mặt đất, vừa vặn bay đến bên miếng thịt nướng

trên

miệng Thu

anh

Đào, lại đem miếng thịt nướng trong tay Thu

anh

Đào cướp lấy, sau đó nhai ngấu nghiến.

Thu

anh

Đào tức đến sôi gan, tay rất nhanh nắm chặt, nàng kia đúng là ăn trong bát mà còn ngó trong nồi mà, nàng phải cùng nha đầu chết tiệt kia liều mạng! Nhưng nàng vừa định đứng lên lại bị Mộ Giai Nam kéo cổ tay ra phía sau, Mộ Giai Nam thong thả nháy mắt mấy cái, thấy lục y



nương tướng ăn cực kỳ bất nhã,

hắn

không

khỏi nhíu mi lại: “…



nương mấy ngày chưa ăn cơm vậy?”

Lục y



nương hừ

nhẹ

một

tiếng, hai tay ném về phía sau, đồ ăn trong tay chuẩn xác rơi vào trong suối, mà Thu

anh

Đào thiếu chút nữa kiềm nén

không

được xúc động mà lao theo thịt nướng xuống sông——

Lục y



nương xoa xoa khóe miệng, vừa nhấm nuốt vừa mở miệng: “Bổn



nương từng

nói

qua muốn tìm các ngươi tính sổ, thịt nướng cũng

không

tệ…”

“…” Thu

anh

Đào cao thấp đánh giá kẻ cướp thịt hưu, giọng

nói

này nghe rất quen tai.

Mộ Giai Nam

đã

biết người đến là ai,

thì

ra là vị “Lão thái thái”

đã

gặp tại cầu độc mộc,

hắn

không

cho là đúng dựa vào thân cây: “Vậy ngươi thành công rồi, chúng ta

hiện

tại đói đến sắp chết, bổn thiếu gia xin cam bái hạ phong

( gần giống như tâm phục khẩu phục).”

Lục y



nương nghe ra trong giọng

nói

Mộ Giai Nam có ý châm chọc mình, nàng tà tà liếc Mộ Giai Nam

một

cái: “Lúc nãy ở

trên

cầu ta hành động

không

tiện nên ngươi mới may mắn đào thoát…” Nàng nhún người nhảy lên cây, nhìn xuống dưới khıêυ khí©h

nói: “Xú tiểu tử

nói

hay lắm, có lẽ võ công của ngươi hơn ta, nhưng khinh công tuyệt đối

không

bằng

một

nửa ta, ngươi nếu

không

chịu quỳ xuống cầu xin tha thứ! Ta liền

không

nể tình mà tra tấn chết các ngươi ——” nàng

một

bên

nói

một

bên hái quả dại

trên

cây ném Mộ Giai Nam ——

“…” Mộ Giai Nam khoát tay tiếp được hai ba quả dại, nhưng



nương này hình như ném đến nghiện,

hắn

một

tay chắn quả,

một

tay đem quả dại đưa cho Thu

anh

Đào,

không

nhanh

không

chậm

nói: “Loại quả dại

trên

núi này rất ngọt, hiếm khi có người giúp chúng ta hái, lấy nhiều

một

chút ra dòng suối bên kia rửa

đi.”

Thu

anh

Đào vừa nghe

nói

ăn ngon, liền đưa vạt áo ra đựng quả dại, chờ nàng chọn được mười mấy quả dại vừa chín đỏ vừa lớn, nàng ngẩng đầu hướng lục y



nương bắn ra

một

nụ cười xấu xa “Xin tiếp tục”, sau đó cả người tràn đầy sinh lực

đi

rửa trái cây.

Mộ Giai Nam ha ha cười giơ ngẩng đầu lên: “thật

nhanh nhẹn nha, làm cho ta tưởng là ở đâu xuất

hiện

một

tiểu động vật hoạt bát đáng

yêu

a…”

Lục y



nương chưa bao giờ thấy người nào đáng giận như nam nhân này,

không

ngờ

hắn

dám xem nàng như con khỉ! Nàng nhất thời đình chỉ động tác ném quả dại, tức giận đến hai mắt phun hỏa…”Ngươi! … Vô liêm sỉ!”

Mộ Giai Nam nhún nhún vai,

hắn

chỉ cần vừa ra tay là có thể đem nàng này đánh rơi xuống, nhưng thấy nàng làm ra nhiều hành động ngây thơ, đáng

yêu, haiz, chẳng qua cũng chỉ là

một

tiểu



nương mà thôi,

hắn

rất lười dùng vũ lực giải quyết.

Thu

anh

Đào lần này thông minh hơn, nàng rút kinh nghiệm lúc này, cho nên sau khi rửa sạch quả dạ liền cho vào miệng, có lẽ là rất đói bụng, nàng cảm thấy trái cây này rất ngọt đúng là siêu mỹ vị, chờ nàng rửa sạch quả dại trở về,

thì

phát

hiện

tiểu nha đầu mặc lục y

đã

xuống đất, xem nàng tư thế trừng mắt hình như

đang

cùng Mộ Giai Nam đàm phán, mà Mộ Giai Nam chỉ làm ngơ xem cỏ xanh, chỉ chốc lát sau

hắn

dùng cỏ xanh làm thành

một

chiếc thuyền

nhỏ, Thu

anh

Đào đem trái cây đỏ thẫm đưa đến bên miệng Mộ Giai Nam,

hắn

cũng

không

nhận lấy mà há mồm cắn

một

miếng, vừa nhai nuốt vừa nghe lục y



nương lải nhải “Uy hϊếp”.

“…” Thu

anh

Đào

không

biết nha đầu này

đã

hơn nửa đêm rồi, vậy mà tinh thần còn sung sức như vậy,

nói

chuyện cũng

không

có gì trọng điểm. Nha đầu kia lúc

thì

con mắt sáng ngời nhìn Mộ Giai Nam làm thuyền cỏ tinh xảo, lúc

thì

lại

nói

muốn làm cho bọn họ cùng đường, tóm lại

một

câu, Mộ Giai Nam

không

quỳ cầu xin tha thứ,

thì

chuyện này

sẽ

không

chấm dứt!

Mộ Giai Nam vận động cổ, ngã người kê đầu lên đùi Thu

anh

Đào, mí mắt dần dần nặng nề nhắm lại: “Nữu Nữu, ngươi trước bồi vị



nương này tán gẫu

đi, khi nào mệt

thì

đến lượt ta…”

“…” Thu

anh

Đào cúi đầu thây Mộ Giai Nam

đã

tiến vào mộng đẹp, nàng cũng rất muốn ngủ a, nhưng mà nàng cũng

không

đành lòng đánh thức Mộ Giai Nam, chẳng lẽ nàng phải dùng chiến thuật mệt mỏi với nhóc con này sao?

Lục y



nương kinh ngạc nhìn Mộ Giai Nam

nói

ngủ liền ngủ, nàng đem

sự

đối địch chuyển sang Thu

anh

Đào, thường

thì

nữ nhân giang hồ

sẽ

không

khi dễ những người có sứ trói gà

không

chặt, cho nên nàng đối với Thu

anh

Đào

sẽ

không

dùng vũ lực…

“Ngươi vì sao

không

nói

lời nào?” Lục y



nương lúc này mới phát

hiện

Thu

anh

Đào tựa hồ

không

mở miệng

nói

chuyện.

Thu

anh

Đào chỉ chỉ yết hầu, khoát tay, ý bảo mình là câm điếc.

“… Câm điếc?” Lục y



nương theo bản năng lặp lại, thanh

âm

lại

nhỏ

dần, hình như khi dễ người tàn tật là

không

được phúc hậu cho lắm, nàng trầm tư

một

lát, dứt khoát kiên quyết đứng lên, hướng Thu

anh

Đào tỏ vẻ

thật

có lỗi hành lễ: “Còn chưa tự giới thiệu, ta gọi là Cốc Mộng Vũ, còn ngươi? …”

Thu

anh

Đào thấy thái độ nha đầu này bỗng nhiên thay đổi, dùng nhánh cây viết

trên

mặt đất: Ngưu Nữu Nữu. Đây là bằng hữu của ta:

hắn

gọi là Mộ Giai Nam

Cốc Mộng Vũ nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Nếu chúng ta quen biết nhau, vậy chúng ta là bằng hữu, sau này bổn



nương chỉ đối phó

một

mình Mộ Giai Nam, tuyệt đối

không

liên lụy đến ngươi, ngủ

đi, ngày mai ta lại đến quấy rầy…” Lời còn chưa dứt, Cốc Mộng Vũ

đã

như cơn biến mất trong rừng rậm.

“…” Thu

anh

Đào ngốc lăng

một

hồi, hết nhìn đông lại nhìn tây,



nương này sao giống



hồn dã quỷ vậy? Nhưng mà bản tính cũng

không

tệ lắm, ít nhất

không

tìm nàng gây phiền toái, ừ…

không

đúng!



hồn dã quỷ

không

sẽ

không

ăn thịt nướng a! Ngươi, nha đầu chết tiệt kia quay lại đây cho ta——