Chương 14: Cũng may, cũng may

Thu

anh

Đào im lặng ngồi chờ dưới tàng cây, có lẽ bị kinh hoảng vẫn chưa bình tĩnh lại được, vô số thi thể nằm lộn xộn khắp bốn phía, tuy rằng mấy tên này có chết cũng chưa hết tội, nhưng lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt máu lạnh như thế của Mộ Giai Nam, dưới gương mặt

yêu

mị của

hắn

đúng là tâm ma quỷ. Nhưng nếu như

không

có Mộ Giai Nam rút đao tương trợ,

thì

người chết chính là nàng, thậm chí còn bị luân phiên cưỡиɠ ɠiαи. Nàng yên lặng cụp mắt xuống, nghĩ lại cảnh vừa rồi mà sợ run. Cũng may là Mộ Giai Nam

đã

đến…

Mộ Giai Nam rút hết những lưỡi đao từ trong đám thi thể, thực ra thu thập lại ám khí

đã

bắn ra là

một

thói quen, dù việc thu thập lại vừa kỳ quái vừa phiền toái,

hắn

thỉnh thoảng nhìn về phía Ngưu Tiểu Nữu, nếu như chậm

một

bước… Cũng may là còn kịp.

Nhớ lại màn tạm biệt

không

vui vẻ gì của

hắn

và Ngưu Tiểu Nữu,

hắn

định chuẩn bị quay về sơn trại, nhưng lại vô tình nhìn thấy xe tiêu của Ngưu thị tiêu cục dừng ở chân núi, hình như Tống Hàn Nho

không

yên tâm về Ngưu Tiểu Nữu, nên lệnh cho các xe tiêu đứng lại chờ.

hắn

đi

ngang qua vờ như

không

nhìn thấy Tống Hàn Nho, lại bị Tống Hàn Nho chủ động gọi lại hỏi thăm, Mộ Giai Nam

không

biểu

hiện

thái độ gì, nhưng sau đó

một

mình quay lại đường cũ tìm kiếm bóng dáng nàng, sau khi tìm mãi

không

có kết quả

thì

mới nghĩ Ngưu Tiểu Nữu nha đầu ngốc kia chắc

đã

chạy thẳng về phía trước đuổi theo xe tiêu, có lẽ nàng căn bản

không

nghĩ tới cả đoàn người

sẽ

chờ mình ở chân núi, Mộ Giai Nam càng

không

ngờ Ngưu Tiểu Nữu lại chạy thẳng vào rừng sâu, lại còn

không

biết đường ra.

Ngoài miệng

nói

mặc kệ, nhưng Mộ Giai Nam vẫn tìm kiếm dọc đường

đi, dựa vào thính lực tốt nghe



bốn phía, khi từng đợt tiếng cười phóng đãng truyền đến tai,

hắn

lập tức có dự cảm

không

ổn rồi… Nhất niệm chi sai (chỉ

một

ý nghĩ sai mà gây ra hậu quả nghiêm trọng), Ngưu Tiểu Nữu suýt nữa

đã

biến thành oan hồn chịu nhục nhã rồi.

Lúc ấy, trong đầu

hắn

chỉ có

một

ý nghĩ, phải phanh thây xé xác toàn bộ bọn da^ʍ tặc.

…Quần áo Thu

anh

Đào

đã

bị bọn da^ʍ tặc kéo rách tơi tả, hai tay nàng khoanh trước ngực, cuộn mình dựa vào thân cây, mái tóc đen dài tán loạn lộn xộn buông xuống trước ngực miễn cưỡng che

đi

thân thể.

Trong mắt Mộ Giai Nam

hiện

lên

một

tia đau lòng, lập tức cởϊ áσ ngoài choàng lên người nàng, lời

nói

dịu nàng như mang theo

một

dòng nước ấm: “không

sao rồi.”

Đôi môi Thu

anh

Đào run nhè

nhẹ

mím lại, giờ phút này nàng

không

thể biểu đạt được

sự

cảm kích của mình, nàng quỳ xuống khẽ nhổm người ôm lấy cổ Mộ Giai Nam yên lặng rơi nước mắt, nàng cứ nghĩ mình chẳng sao cả, nhưng kỳ

thật

vẫn còn rất sợ hãi. Người nào

nói

cuộc sống giống như bị cưỡиɠ ɠiαи,

không

thể phản kháng

thì

đành phải học hưởng thụ chứ?! Để mười mấy tên nam nhìn nhìn chằm chằm tiến về phía ngươi, xem ai có thể hưởng thụ được

sự

tàn ác ghê tởm đáng buồn nôn này? Tất cả toàn là

nói

nhảm.

…Mộ Giai Nam vỗ nhè

nhẹ

lên lưng nàng, thân thể mềm mại của nàng dán chặt lên l*иg ngực mình,

hắn

chớp mắt

một

cái xấu hổ

không

biết làm thế nào, đành tuỳ tiện cười ha ha mấy tiếng dời

đi

cảm xúc của nàng: “Nhìn ngươi gầy trơ xương, hoá ra dáng người cũng tốt như vậy cơ đấy.”

“…” Thu

anh

Đào khẽ giật mình, cúi đầu nhìn mới phát

hiện

mình gần như khoả thân mà thể

hiện

“yêu

thương nhung nhớ”, mà trong lúc bối rối nàng cũng bất chấp chuyện có mặc quần áo hay

không,

một

tay đẩy Mộ Giai Nam ra, lập tức kéoáo khoác rộng thùng thình bao quanh người.

Mắt Mộ Giai Nam dừng ở bàn chân đầy vết tím bầm của nàng, lửa giận lại

một

lần nữa bùng lên trong đôi mắt đen, nhưng

hắn

không

thể

hiện

sự

tức giận ra ngoài, nếu

không

sẽ

gợi lại chuyện thương tâm của Ngưu Tiểu Nữu, nghĩ vậy, Mộ Giai Nam tinh quái quay lưng lại

nói: “Bản trại chủ hạ mình cõng ngươi

đi.”

Thu

anh

Đào nhìn đôi chân trần của mình, giày cũng bay

đi

đâu hết rồi, nàng thử bước

đi

trên

mặt đất, nhưng đá vụn vừa cứng vừa nhọn chọc vào làm chân nhói đau, nàng nhìn

hắn

gật đầu thay lời cảm ơn, sau đó cẩn thận dè dặt dựa lên lưng

hắn, Mộ Giai Nam

nhẹ

mỉm cười đứng dậy,

đi

được vài bước, cảm nhận được Ngưu Tiểu Nữu

đang

dùng ngón tay viết chữ

trên

vai

hắn: Cám ơn ngươi.

…Mái tóc dài đen nhánh của nàng phủ trước ngực Mộ Giai Nam, từng lọn tóc

nhẹ

lay động theo gió… Bước chân Mộ Giai Nam dần dần chậm lại, thân thể nàng vẫn còn hơi run sợ, đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ,

một



gái

câm, kêu hét

không

được khóc cũng

không

ra, nàng lúc ấy

đã

sợ hãi đến mức nào…

Thu

anh

Đào cảm thấy rất mệt mỏi, ôm chặt cổ

hắn

không

muốn buông tay, lưng

hắn

vừa ấm áp lại an toàn, xem như đến thời khắc này bản thân mới thực

sự

thả lỏng, nước mắt vẫn như trước lặng lẽ chảy xuống, từng giọt thấm ướt vạt áo

hắn.

Mộ Giai Nam giật mình đứng nguyên tại chỗ

một

lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ngồi xếp bằng đặt nàng ngồi ngay trước mặt… Cả người nàng tựa như

một

con mèo

nhỏ

đang

hoảng sợ, chăm chú nhìn khuôn mặt thảm đạm

không

chút sực lực đầy nước mắt,

hắn

không

tiếp tục cười đùa nữa, cảm xúc đau lòng tràn ngập tim

hắn…

không

tự chủ được cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng.

Cánh môi ấm áp chạm vào như tạo ra

một

dòng điện, Thu

anh

Đào ngồi nguyên tại chỗ quên luôn cả giãy dụa, nàng ngây ngốc mở to mắt nhìn chăm chú Mộ Giai Nam,

không

làm gì đáp lại, chỉ đơn thuần là nhìn

hắn, cảm nhận

sự

đυ.ng chạm tinh tế tỉ mỉ.

hắn

tại sao lại hôn nàng, là

một

loại an ủi trong yên lặng sao?… Thu

anh

Đào dần dần khép mắt lại, để soái ca thay thế mấy khuôn mặt xấu xí, dường như rất hữu hiệu.

… Mộ Giai Nam cũng

không

biết mình muốn làm gì, giống như đối với gương mặt khóc lóc của nàng

thì

tay chân luống cuống… Môi nàng mềm mại như thế, dịu giống như con suối trong trẻo, ngọt như nước quả đào, hoặc là,

hắn

chỉ là đơn thuần muốn hôn nàng.

Khi đầu lưỡi

không

kìm lòng được tiến vào thăm dò

sự

ngọt ngào,

thì

hai cái “Kim trạc” (vòng tay vàng) ở cổ tay chạm vào nhau vang lên

một

tiếng lanh lảnh, Thu

anh

Đào lập tức mở to mắt, nàng đẩy vai Mộ Giai Nam ngăn lại,

không

muốn mình bị rơi vào cái bẫy dịu dàng trong tay giặc, nàng hiểu

rõ, đây là tình cảm

không

nên tồn tại.

Mộ Giai Nam giật mình, chưa muốn dời mắt… Hai má nàng

hiện

lên

một

vầng ửng hồng, dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng lúc trước

đã

biến thành

sự

mềm mại đáng

yêu, suy nghĩ của

hắn

cứ như vậy trôi qua

một

lúc lâu, hai mắt mở to mà nhìn, rồi sau đó bàn tay đằng sau lưng khẽ nâng nàng lên đưa đến bên môi, lúc này Thu

anh

Đào

đã

biết chống cự, nàng mím môi

thật

chặt quay đầu sang bên khác… cự tuyệt tiểu

yêu

nghiệt tiếp tục dùng sắc dụ.

Mộ Giai Nam thấy nàng quay đầu thà chết

không

theo,

nhẹ

giọng cười: “Cũng chẳng phải lần đầu, có qua có lại thôi.”

“…” Thu

anh

Đào lập tức tức giận quay lại lườm

hắn, bọn họ mặc dù miệng chạm miệng

đã

ba lần, nhưng cũng chỉ là “qua loa cho có hình thức” mà thôi, tuyệt đối

không

được phát triển “tiến thêm

một

bước” nữa.

Bỗng dưng thân thể nàng

nhẹ

bẫng như lơ lửng giữa

không

trung, Mộ Giai Nam

đã

đứng đậy bế nàng

đi

tới dòng suối róc rách chảy,

hắn

lấy khăn tay từ trong bao vải ra, bình tĩnh như

không

có gì

nói: “Trước tiên rửa qua

đi, Thất Vương gia Tống Hàn Nho vẫn

đang

chờ ngươi bên đường.”

một

câu

nói

đúng trọng điểm, nếu như nàng quần áo

không

chỉnh tề

đi

tới, chắn chắn

sẽ

bị mấy người

không

biết chuyện suy đoán lung tung. Thu

anh

Đào vội vàng nhận khăn tay lau vết máu của tên ác nhân. Lúc này, Mộ Giai Nam rất biết phối hợp xoay người, Thu

anh

Đào thấy hơi thẹn thùng cởϊ áσ khoác ngoài, quỳ gối cạnh dòng suối từng chút từng chút chà lau người mình, nàng cúi đầu nhìn ngực, lần đầu chú ý “Ngưu Tiểu Nữu” này phần nào cũng rất đầy đủ, nhưng mà thân thể trẵng nõn nên vết tím bầm

hiện

lên rất



ràng, tất cả đều do bọn da^ʍ tặc ban tặng.

Nàng vừa lau người vừa nhìn bóng lưng Mộ Giai Nam… Lúc trước hai người chia tay

không

chút vui vẻ, nàng còn hung dữ bảo người ta cút

đi, cũng may con người này

không

hận lâu thù dai, nếu

không

lúc này nàng chắc chắn

đã

chết rồi.

Nàng rửa sạch

sẽ

xong xuôi, đưa ngón tay chọc chọc lưng Mộ Giai Nam ý bảo

hắn

có thể quay đầu lại rồi, Mộ Giai Nam cẩn thận nghiêng đầu, thấy nàng

đã

khoác áo che lại thân thể

thì

mới quay hẳn người lại.

hắn

thấy Thu

anh

Đào tóc tai bù xù, lại lấy

một

cây lược gỗ

nhỏ

từ trong bao vải ra: “Dùng lược của bản trại chủ chải đầu, cam đoan

không

bị chẻ tóc, ha ha ha.”

“…” Thu

anh

Đào tức giận cầm lược, là đại



nương chắc? Ra ngoài cũng mang theo lược.

Mộ Giai Nam tiện tay nhặt

một

chiếc lá rụng đặt lên môi,

nhẹ

thổi, giai điệu du dương cứ vậy mà quẩn quanh, cao thấp thăng trầm uyển chuyển êm tai, Thu

anh

Đào hiếu kỳ chớp mắt mấy cái, cũng nhặt từ

trên

mặt đất lên

một

lá cây thổi thổi, chẳng phát ra tiếng gì cả.

Mộ Giai Nam thấy nàng

không

chải đầu nữa mà lại bắt đầu phân cao thấp với lá cây,

hắn

cầm lược gỗ lên, quay nàng lại, từng chút từng chút chải thẳng mái tóc nàng… Trại chủ tiền nhiệm, cũng chính là ân nhân nuôi dưỡng

hắn

trưởng thành, khi còn sống

thì

rất bận rộn về sau lại mất sớm, cho nên cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của đệ đệ Mộ Giai Kỳ và con

gái

ân nhân Nguyễn Linh Nhi đều do

một

tay

hắn

chăm sóc, Nguyễn Linh Nhi từ

nhỏ

đã

thích ở cạnh

hắn, tiểu



nương lúc nào cũng thích xinh đẹp, hết thắt bím tóc

nhỏ

rồi lại chọn kiểu hoa, cho nên lược, khăn tay, dây buộc tóc… đều là những đồ vật bất ly thân, dần dà cũng trở thành thói quen.

Bằng kinh nghiệm của Thu

anh

Đào, nam nhân có thể chải thẳng tóc mà

không

đau, chắn chắn

không

phải trùng hợp, mà



ràng Mộ Gia Nam tuyệt đối là “cô

nàng đỏm dáng”. Nghĩ

thì

nghĩ thế, nhưng nàng vẫn hưởng thụ phục vụ miễn phí, ngoan ngoãn ngồi im

trên

đất, tiếp tục “chiến đấu” với lá cây kia, mà thổi đến nước miếng bay tứ tung cũng chẳng có

âm

thanh gì, nàng

không

phục đổi lá khác, cuối cùng thổi đến đỏ mặt tía tai cũng

không

có tiếng gì.

“Đưa lá cây lên.” Hai tay Mộ Giai Nam

đang

thắt bím tóc, thấy



nàng ngốc này sắp

không

thể nhẫn nhịn được nữa.

Thu

anh

Đào nghe thấy làm theo giơ hai tay cao quá đỉnh đầu, khẽ ngẩng đầu đưa lá cây đến bên môi Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vươn người ra thổi

nhẹ,

âm

điệu du dương thanh thuý phát ra… “Thổi

nhẹ, dùng lực quá nhiều

sẽ

không

thổi được.”

“…” Thu

anh

Đào vốn nghĩ là thổi càng mạnh

thì

âm

thanh phát ra càng to, nàng đặt lên miệng thổi

nhẹ

một

hơi, quả nhiên

đã

phát ra

âm

thanh, mặc dù

không

êm tai như Mộ Giai Nam thổi, nhưng cũng coi như là phát ra tiếng rồi, ha ha.

Mộ Giai Nam thấy nàng đắc ý cười thầm, khẽ hừ chế giễu rồi lấy dây buộc màu đỏ cột vào đuôi tóc,

hắn

bước lùi ra sau

một

bước thưởng thức tác phẩm của mình, vừa lòng cười cười: “Buộc xong rồi.”

Thu

anh

Đào nửa tin nửa nghi kéo hai bím tóc sang nhìn… A! Thắt bím sáu lọn tóc độ khó rất cao đấy nha, gọn gàng như vậy,

thật

đúng là để trưng cho đẹp cũng thấy phí.

Nhưng nàng cũng

không

thấy phấn khởi nhiều lắm,

không

vui liếc mắt nhìn Mộ Giai Nam…

hắn

thường xuyên tết tóc cho Nguyễn Linh Nhi sao?

Mộ Giai Nam tiện tay ngắt hai bông hoa

nhỏ

màu trắng cài lên bím tóc nàng, mái tóc đen nhánh lập tức có thêm vài phần sinh động,

hắn

cười tủm tỉm gật đầu: “Đại công cáo thành.”

“…” Thu

anh

Đào sụp xuôi hai vai, dừng! Cài cái này

không

sợ dụ ong mật đến sao?

Đợi nàng chỉnh chu lại quần áo, Mộ Giai Nam đưa hai ngón tay lên miệng, đột nhiên

một

tiếng huýt sao vang lên xuyên qua cả sơn cốc, Thu

anh

Đào vội vàng bịt hai lỗ tai đạp

hắn

một

cái, Mộ Giai Nam cười hì hì tránh được: “Che kín người, có người sắp đến.”

Thu

anh

Đào chẳng hiểu gì, lại nghe thấy tiếng lá cây xào xác từ khắp bốn phía, dường như có tiếng bước chân

đang

tới rất nhanh… Mà người đến chính là đám sơn tặc thủ hạ của Mộ Giai Nam.

Trong đó trùng hợp lại có tên sơn tặc vừa nãy

không

cẩn thận chặn đường Thu

anh

Đào,

hắn

thấy Thu

anh

Đào khoác áo của trại chủ, hai chân trần, vốn định hét lên

một

tiếng kinh sợ, nhưng rồi lại ngu ngơ cười to: “Trại chủ đúng là quyết đoán, chưa gì

đã

đem đại tiểu thư Ngưu gia… ha ha ha —— a a!… Trại chủ bớt giận…” Lời còn chưa dứt, sơn tặc này

đã

ăn hai đấm nặng nề của Mộ Giai Nam. Những người khác thấy trại chủ

không

vui cũng

không

dám pha trò, từng người đứng thẳng ngoan ngoãn.

Mộ Giai Nam

không

cười

nói

tuỳ tiện nữa, nghiêm túc rất tự nhiên: “Mang cho nàng

một

bộ quần áo

thật

vừa vặn từ đầu đến chân đến đây,

một

khắc đồng hồ.” (15 phút)

Mệnh lệnh vừa ra, sơn tặc ở đây lĩnh lệnh lập tức tản ra khắp xung quanh tìm quần áo… Thu

anh

Đào thấy người đám người vừa tới trước mặt, giờ

đã

tán loạn khắp nơi như gió, nghiêng đầu nhìn Mộ Giai Nam, giọng điệu

hắn

uy nghiêm cứ như thánh chỉ

không

được phản bác,

thật

sự

có cảm giác áp bách vô hình trong

không

khí.

Khi Mộ Giai Nam ngoái đầu lại

thì

khí thế nghiêm trọng

đã

vứt

đi

đâu mất, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Thu

anh

Đào nghỉ ngơi, có lẽ

một

trận chém gϊếŧ kịch liệt làm

hắn

phấn khích, lúc này thả lỏng mới phát ra

một

tiếng kêu đau, miệng vết thương ở đầu vai có cảm giác đau nhức.

Thu

anh

Đào tháo miếng băng vai của

hắn, thấy miệng vết thương có ít máu tươi tràn ra, nàng lấy khăn tay từ túi tiền bên hông Mộ Giai Nam,

thật

cẩn thận đặt khăn lên, sau đó

nhẹ

nhàng lau vết máu… Mộ Giai Nam nhìn xuống, phản chiếu trong mắt là vẻ mặt nghiêm túc của nàng, dường như còn có

sự

áy náy khó có thể che giấu được.

Mộ Giai Nam nâng

một

tay lên vuốt tóc nàng, miệng

nói

kèm thêm

sự

mệt mỏi: “Cũng may

không

xảy ra chuyện gì…”

Tay Thu

anh

Đào chợt ngừng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn gương mặt

yêu

mị ngang ngược kia… Có lẽ

hắn

thực

sự

lo lắng cho mình, nhưng mà nàng

sẽ

không

nghĩ nhiều hơn nữa, bởi vì nếu mình thực

sự

xảy ra chuyện,

thì

hắn

sẽ

thấy tự trách, chính là như vậy.

Khóe miệng Thu

anh

Đào khẽ giương lên thành nụ cười ngọt ngào, học theo dáng vẻ của

hắn

vuốt vuốt tóc

hắn, chớp mắt, nghiêng đầu cười cười thể

hiện

mình

không

sao, còn chân thành cảm ơn.

Mộ Gia Nam bị vẻ mặt ngây thơ của nàng chọc cười, ngón tay

không

tự chủ đặt lên môi nàng, vô thức

nhẹ

nhàng lướt qua: “Tiểu nha đầu vẫn chưa lớn…”

“…” Hừ. Chẳng lẽ

hắn

không

phát

hiện

mình cũng rất ngây thơ sao?