Chương 9

[Ngày 04.08.2024]

---------

Một ông già mặc áo mục sư màu đen nằm trên thảm, lông mày và tóc đều phủ đầy băng, đồng tử trắng toát, mắt người sống không thể có màu này. Vẻ mặt của ông già méo mó đến cực độ, như thể đã nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, còn chính lão thì như bị đóng băng.

John đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh trên mặt đất. Bức ảnh không hề bị sương bao phủ, nó nằm ở đó, hoàn toàn không hợp lý giữa một căn phòng thế này.

“Đây là…”

John giật mình hít một hơi thật mạnh.

Đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng, phông nền là một trang viên, trong ảnh có hai người, một người mặc quần áo mục sư.

Mặt sau của bức ảnh có dòng chữ viết bằng mực đen “Trang viên Brandon, năm 1872.”

Brandon là họ của khách hàng trong vụ tranh chấp tài sản này. Đây là bức ảnh của cha của khách hàng, ông Brandon lớn và ông Cornell.

Cái gì? Tại sao John biết, làm thế nào anh nhận ra mục sư Cornell hồi còn trẻ?

Vì bức ảnh này được anh mang từ Luân Đôn đến đây!

Nhìn những vết xước ở mặt sau và những vết rách nhỏ ở các cạnh đi! John thề bằng trí nhớ của mình rằng đây là chính là bức ảnh đó!

Do chính khách hàng đưa tận tay cho John. Nếu muốn mời ông Cornell làm chứng, đương nhiên phải đưa ra thứ gì đó đáng tin cậy để một ông già nhớ lại những gì đã xảy ra cách đây hàng chục năm.

John lo sẽ làm mất bức ảnh này, vì vậy đã giữ nó trong túi áo sơ mi. Anh đặt bức thư tay của khách hàng, ông Brandon, vào túi áo khoác, đồng thời bọc bức ảnh và lá thư bằng một lớp vải dầu chống thấm.

Giờ thì tàu Gió Tây bị cơn bão xé nát, John bị sóng biển cuốn vào bờ, được ngư dân cứu lên, không biết đồ đạc tùy thân của anh đã đi đâu. Ban đầu anh muốn tìm bác sĩ Abel để hỏi thăm, nhưng lại tìm ra bức ảnh trước khi gặp ông ta.

Bức ảnh xuất hiện tại hiện trường một vụ án kỳ lạ.

Còn lá thư đâu?

John vội vã tìm kiếm trong phòng. Nhưng ngoại trừ bức ảnh đó, mọi thứ khác đều bị đóng băng.

Trên bàn làm việc có một chồng thư từ và tài liệu, John đang tìm cách phân biệt nó là gì thì từ hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cùng với giọng nói hoảng hốt của nữ tu:

“…Tôi cảm thấy rất lạnh. Khi bước ra khỏi phòng cầu nguyện, tôi nhìn thấy sương giá kỳ lạ này. Tôi sợ quá nên đi tìm mục sư Cornell… Đúng, đi được mấy bước, tôi bước tới phòng nghỉ của ông ấy thì thấy cửa mở, mục sư Cornell đang nằm trên sàn, ông ấy, ông ấy… trông tệ quá, Chúa ơi!”

John vội giấu bức ảnh vào trong áo, rồi đứng thẳng lên và hơi cúi đầu chào bác sĩ Abel đang bước tới trước cửa.

Bác sĩ Abel dáng người thấp bé nhưng thân hình cường tráng, trông khoảng năm mươi tuổi, tóc đã bạc, cổ đeo một chiếc ống nghe, trên tay là một hộp thuốc.

“Bác sĩ, đây là…” Nữ tu nhìn chằm chằm vào John, trông có vẻ lo lắng.

“Ồ, đây là người được cứu từ biển hai ngày trước, cậu ta không bị gãy xương hay bị sốt, tôi bèn nhờ lão Jack ở quán rượu chăm sóc cậu ta.”

Bác sĩ Abel cũng gật đầu với John rồi nhanh chóng vào phòng kiểm tra tình trạng của mục sư.

“Ôi Chúa ơi.” Bác sĩ Abel vội vàng đến thử hơi thở của mục sư già rồi cúi xuống nghe nhịp tim.

Chỉ bằng một hành động đơn giản như vậy, thân thể cứng ngắc của mục sư đột nhiên sống dậy sau khi tiếp xúc với nhiệt độ cao, lòng trắng trong mắt biến mất, lộ ra một đôi mắt đầy kinh hãi, lão đẩy văng cả người bác sĩ Abel, hét lên thảm thiết:

“Hắn tới rồi!”

John đỡ được Bác sĩ Abel, rồi quay sang lôi kéo mục sư phát điên.

Nữ tu hét lên tên mục sư Cornell một cách kinh hãi.

Mục sư Cornell già nua vặn vẹo gương mặt, mạnh đến đáng ngạc nhiên, John và bác sĩ Abel mỗi người một bên ra sức kéo, nhưng mục sư vẫn còn sức lao ra khỏi cửa.

“Chạy đi! Hắn tới rồi! Hắn tới rồi!” Tiếng hét cao gần như vỡ ra, tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận.

Mục sư choáng váng, không biết cách rẽ, cứ chạy thẳng một mạch, chuẩn bị lao đầu vào tường.

Nữ tu thấy không xong, chỉ biết ôm chân mục sư từ phía sau.

Ba người cùng nhau hợp lực, mục sư Cornell lảo đảo hai cái, thở hổn hển rồi ngã xuống hành lang.

“Nhanh! Đè ông ấy lại!”

Bác sĩ Abel chạy đi nhặt hộp thuốc, tìm ống tiêm và lọ thuốc rồi chạy thật nhanh về. Sau một mũi morphine, cơn hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống.

Ánh mắt của mục sư già mông lung, miệng còn đang lặp đi lặp lại câu nói đó: “Hắn tới rồi, hắn tới thật rồi…”

“Hắn là ai?” John không nhịn được hỏi.

Nữ tu và bác sĩ Abel cũng muốn hỏi câu này, thế là ba người nhìn chằm chằm vào mục sư.

Khóe miệng mục sư già đột nhiên cong lên, nở nụ cười quái dị: “Johnson.”

John giật mình, trực giác báo động đang điên cuồng gào thét trong đầu anh.

Bác sĩ Abel bên cạnh đầy nghi ngờ “Johnson? Đây là ai? Ở thị trấn Đá Ngầm Đen không có người này.”

Nữ tu cũng lắc đầu, hiển nhiên cô cũng chưa từng nghe đến cái tên này.

“Chúng ta phải trói mục sư Cornell vào giường bằng dây thôi, sau khi ông ấy tỉnh dậy, chắc chắn ông ấy sẽ phát điên nữa.” Bác sĩ Abel quay đầu ra hiệu cho John giúp đỡ.

John vẫn đang nhìn mục sư già, bỗng nhiên phản ứng lại, nói ngay: “Ở đây toàn là sương giá, không dọn dẹp sạch sẽ thì không ở được, có đưa sang phòng khám không?”

“Phòng khám không còn giường trống.” Bác sĩ Abel đau đầu nói.

Nữ tu sĩ quá bất an trước chuỗi sự kiện này, cô lẩm bẩm một cách lo lắng: “Nơi này không bình thường, bác sĩ, không bình thường chút nào. Nhà thờ không thể chống lại được bước đi của ác quỷ nữa rồi, nhất định là ác quỷ, nếu không sao có thể xảy ra chuyện này?”

“Ác quỷ.” Mục sư già chợt mở to mắt với vẻ sợ hãi: “Con tàu ma tới, hắn tới! Hắn tới báo thù!”