John biết đây có thể là chuyển động của dung nham núi lửa, cũng có thể là âm thanh của đá nổ tung do nhiệt độ cao, nhưng âm thanh đó thực sự rất đáng sợ, nghe như tiếng một con quái thú khổng lồ đang thở, hơi thở của nó dần dần trở nên nặng nề hơn.
Nó đang thức dậy.
Nó đang vươn vai.
ẦM ẦM!
Xa xa, một dãy nhà khác đổ sập, không ai dám quay đầu lại, tất cả cùng chạy nhanh hơn.
Bóng chồng lại xuất hiện trước mắt John. Anh không biết là do ảnh hưởng của tiếng động lạ hay do khí độc từ lòng đất bốc lên. Ù tai, nhịp tim tăng lên, bước đi trở nên nặng nề và chậm chạp.
Không biết đã chạy bao lâu, tiếng ù ù bên tai đột nhiên dừng lại, John cảm thấy mình như bị điếc, anh không nghe thấy gì. Đúng lúc anh đang kinh ngạc, một tiếng ngân nga trầm trầm truyền tới.
Như sương mù trôi trên biển.
Giống như một ốc đảo mùa xuân gặp phải trong sa mạc.
Âm thanh này tuyệt diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho tất cả lỗ chân lông của người ta mở ra, họ vô thức lần theo dấu vết của nó.
“Không đúng!”
John đập mạnh vào trán để ngăn mình bị mất ý thức.
Anh phát hiện mọi người đều đã ngừng cử động, quay đầu lại và đứng ngây người. Cảnh tượng này vừa kỳ quái vừa đáng sợ, tất cả mọi người, nam nữ già trẻ đều đứng cứng đờ tại chỗ như mất hồn.
Bác sĩ Abel cầm vali trên tay, chủ quán rượu vác bắp cải, cảnh sát trưởng Alson đỡ một bà già… Họ quay đầu về cùng một hướng, rồi từ từ quay cả người lại, đi về hướng đó như thể đang mộng du.
“Tỉnh lại!” John chộp lấy chủ quán rượu, dùng củ khoai tây đập vào đầu ông ta.
Chủ quán rượu rùng mình một cái rồi bừng tỉnh, sau đó bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
John lại đi đánh bác sĩ, chủ quán rượu cũng vội vàng dùng bắp cải đập cảnh sát trưởng. Số người tỉnh táo dần dần tăng lên, nhưng vẫn có nhiều người mộng du đi ngược trở lại.
Bà lão bên cạnh cảnh sát trưởng Alson hoảng sợ hét lên: “Siren… đây là tiếng hát của Siren, không được đi, nếu đi sẽ không bao giờ trở lại!”
Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cuối đường, chặn trước mặt những người bị mộng du.
Diện chiếc áo choàng lữ hành màu xám và đội chiếc mũ nhung đen, trông y như thể vừa xuống xe ngựa, chuẩn bị bước vào nhà hát opera ở Luân Đôn.
Là Johnson!
Tim John đập thình thịch.
Nhưng sau khi Johnson xuất hiện, một cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết ập đến, khiến người bị mộng du tỉnh giấc vì lạnh.
“Chuyện gì thế?”
“Hình như tôi nghe thấy tiếng hát?”
Johnson bước nhanh đến, vượt qua những người vẫn còn bối rối.
“Anh là ai?” Cảnh sát trưởng Alson hỏi theo bản năng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
“Rời khỏi nơi này, có chuyện gì sau này lại nói.” Johnson trả lời ngắn gọn. Giọng nói của y rất bình tĩnh, rất đáng tin cậy, khiến mọi người vô tình tuân theo mệnh lệnh của y.
John lặng lẽ tránh xa y.
Johnson liếc nhìn anh nhưng không nói gì.
John nghi ngờ rằng tên này không phải là con người, nhưng vào thời điểm quan trọng này, rõ ràng y đã cứu được hầu hết người dân thị trấn, anh không thể đưa ra bất kỳ lời chất vấn nào.
Chẳng mấy chốc, mọi người chạy ra khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, đối mặt với những sườn núi lầy lội và nước đọng.
“Sắp rồi, đi về phía trước, tìm thuyền chèo qua, hoặc vượt qua sườn núi…”
Giọng bác sĩ Abel đột ngột ngừng lại.
Phía trước hiện ra một cái rãnh không đáy, nó như một con rắn uốn lượn ngoằn ngoèo, rộng hơn ba mươi thước Anh và vẫn đang mở rộng, đồng thời kéo dài ra xa, chia cắt hoàn toàn thị trấn Đá Ngầm Đen với thế giới bên ngoài.
Chạy thẳng một đường đến đây, tưởng chừng có thể trốn thoát, kết quả lại chứng kiến
cảnh tượng này, rất nhiều người đã gục ngã.
Họ ôm đầu, gục xuống đất và khóc lóc.
John đạp xuống đất vài lần, nói với bác sĩ Abel còn đang choáng váng: “Cơn chấn động hình như đã dừng lại, núi lửa phun trào có giống như một chú chim con chui ra khỏi vỏ không, gây náo động rồi nằm nghỉ nửa tiếng trước khi phun trào trở lại?”