[ Ngày 03.09.2024]
------
Nhà thờ không cao lắm, tường ngoài đã loang lổ bong tróc từ lâu, lộ ra những tảng đá nâu đen bên dưới lớp sơn, bị sương trắng bao phủ, chúng lại bừng lên một loại sinh khí mới khi thời gian quay ngược.
Gió thổi từ biển dần mạnh hơn.
Một chiếc lá vàng, chính là chiếc bay ra từ đằng sau biển hiệu quán rượu, lượn phấp phới đến đây rồi rơi thẳng xuống tán dù đen.
Tán dù hơi nghiêng, để lộ khuôn mặt điển trai có thể gây ấn tượng sâu sắc với bất cứ ai.
Nếu John có ở đây, anh sẽ nhận ra ngay đây chính là “Bác sĩ Johnson” mà anh gặp ở quán rượu tối qua.
Johnson bước vào nhà thờ.
Trên đường phố của thị trấn.
John quấn chặt tấm vải nỉ màu đen của chủ quán rượu đưa cho. Lạ thật, vừa rồi lúc ra ngoài trời không lạnh lắm. Mặc dù đây là Iceland nhưng nhiệt độ không nên thấp như thế này, phải nhớ rằng bây giờ đang là tháng 9.
John vội vã đi tiếp, đồng thời quan sát tình hình xung quanh.
Khắp nơi trong thị trấn đều có nước đọng, nhà cửa cũ kỹ, cửa hàng cơ bản đều đóng cửa. Ở những khu vực lân cận sườn đồi, do địa hình cao hơn nên nước sâu nhất chỉ đến tầm bắp chân, nước rất đυ.c và lạnh buốt xương.
Đường phố không có một bóng người. Nhiều lần, John nhận thấy có ai đó đang nhìn trộm mình từ phía sau tấm rèm. Khi anh nhìn sang, người trốn trong nhà cũng không hề trốn tránh, mà cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.
“…”
Thật kỳ lạ.
Theo hiểu biết của John về người dân Iceland, họ không quan tâm bạn là ai, bạn đến từ đâu, gặp một người lạ cũng giống như nhìn thấy không khí. Tuy không chào đón người ngoài nhưng cũng không có thái độ thù địch quá đáng, tất nhiên, ngoại trừ cảnh sát trưởng chịu trách nhiệm về an ninh công cộng.
Hành vi trốn trong nhà và nhìn trộm như thế này rất kỳ quái. Thông thường, họ hoàn toàn không có hứng thú với người lạ.
John vừa đi vừa nghĩ.
Những ánh nhìn đó dán chặt vào anh, anh có thể phân biệt được cảm xúc nghi ngờ, cảnh giác và dò xét trên khuôn mặt của họ. Anh như một vị khách không mời mà đến vào thời điểm không thích hợp, thu hút sự chú ý cũng như không hài lòng của chủ nhân.
Vì chúng không phải là những ánh nhìn ác ý nên John chỉ có thể cố gắng lờ đi.
Thị trấn này trước đây có vẻ rất sôi động, có đủ loại cửa hàng, cùng rất nhiều nhà kho. Đường phố cũng đủ rộng để hai chiếc xe ngựa đi cạnh nhau, điều hiếm thấy ở một thị trấn cùng loại.
Không khí nhộn nhịp, sôi động đã trở thành dĩ vãng, những cửa hàng đối diện mặt phố hoặc bị bỏ hoang hoặc chuyển thành nhà ở, những ô cửa kính vốn có nay được đóng đầy những ván gỗ, biển hiệu trước cửa cũng đã được tháo bỏ, để lại chỉ là một cái cột trống hoác.
John đột nhiên quay đầu, lội qua nước, đến trước cửa một cửa hàng vẫn mở cửa.
Có một tấm áp phích viết tay dán trên cửa kính: “Bánh thịt chiên ngon nhất thị trấn Đá Ngầm Đen, số lượng có hạn.”
John không đói, trong túi cũng không có tiền, điều khiến anh chú ý là dòng chữ trên tấm áp phích.
Thị trấn Đá Ngầm Đen.
Sắc mặt của John xấu hẳn đi. Anh vội vã tiến về phía trước, tập trung vào các biển báo và áp phích được viết. Tuy nhiên, một nửa số cửa hàng trong thị trấn không có tên mà chỉ treo biển hiệu hình thùng rượu, bánh mì, kéo, búa trước cửa để chỉ phạm vi kinh doanh của mình, nửa còn lại thì có tên, nhưng không có tên thị trấn trên đó.
Chạy một lúc lâu, John cuối cùng nhìn thấy một tấm biển lớn bằng sắt trước cửa một nhà kho cũ, trên đó ghi rõ: “Ủy ban thương mại thủy sản thị trấn Đá Ngầm Đen”.
John nhìn chằm chằm vào tấm biển, như thể nghi ngờ chính đôi mắt của mình. Anh hít một hơi thật sâu, vô thức thò tay vào túi, muốn châm một điếu thuốc, nhưng lại chẳng sờ thấy gì.
Trong túi áo khoác ban đầu của John có một hộp thuốc lá, một con dao, một đoạn dây thép và một bức thư do khách hàng viết cho ông Cornell.
Người nhận thư này sống ở thị trấn Đá Ngầm Đen.
Đúng vậy, nơi John muốn đến ngay từ đầu chính là thị trấn nhỏ khó tìm thấy trên bản đồ này. Vậy mà anh lại không phát hiện ra, cho đến bây giờ. Bởi vì từ khi anh tỉnh lại, không có ai nhắc tới chuyện này.
Lão Jack chủ rượu rượu cũng không có ý định tự giới thiệu, ông ta đã hứa với bác sĩ Abel sẽ chăm sóc John, và chỉ chăm sóc chứ không có ý định tán gẫu với anh. Cảnh sát trưởng Alson cũng không phải là người hiếu khách, ông ta sẽ không giới thiệu phong tục tập quán địa phương cho John, mà chỉ cảnh báo người ngoài hãy biết thân biết phận.
Về phần vị khách bí ẩn, bác sĩ Johnson kia… Thôi đừng nhắc đến.
“Không thể nào, mình không cảm thấy nguy hiểm gì khi nhận ủy thác mà.”
John đau đầu.
Phải chăng Iceland ở quá xa, trực giác báo động của anh không còn linh nghiệm khi nhận ủy thác ở Luân Đôn?
Tàu Gió Tây ban đầu dự định dừng ở cảng lớn cách thị trấn Đá Ngầm Đen khoảng 50 hải lý, John sẽ phải đi một chuyến xe ngựa công cộng khác để đến được thị trấn ven biển hẻo lánh này. Kết quả là cơn bão đã xé toạc cả con tàu, và John bị sóng biển đưa thẳng về bến cuối?
John: “…”
Tiết kiệm được tiền vé xe ngựa công cộng, nhưng lại bị mất hết hành lý và suýt chết đuối trên biển.
Hoàn toàn không đáng!
Và cái nơi này hoàn toàn không phải là một thị trấn bình thường, từ vị khách bí ẩn trong quán rượu tối qua cho đến không khí kỳ lạ ở thị trấn hôm nay, và cả Đá ngầm quái quỷ trong miệng của những ngư dân, tất cả đều khiến người ta lạnh sống lưng.
Lẽ nào phải từ bỏ vụ ủy thác này?
John đau đớn nghĩ, không được, anh cần tiền.