Chương 12

[ Ngày 04.08.2024]

----------

John chọn nói ra sự thật, vì anh cần người giúp mình chứng minh vụ đắm tàu, hơn nữa sự quan tâm quá mức của anh đối với mục sư già cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác, để tạo điều kiện thuận lợi cho mình, anh chỉ đơn giản tiết lộ một số nội dung ủy thác, biết đâu có thể hỏi thăm được điều gì đó.

Quả nhiên, Bác sĩ Abel hỏi ngay: “Khách hàng của cậu cũng là người đam mê thần học hay nhà thám hiểm phải không?”

“Thần học…à, cũng có liên quan đến thần học, nhưng còn nhà thám hiểm là như thế nào?”

John cố tình dùng những từ ngữ mơ hồ, ngày sinh được viết trên giấy chứng nhận rửa tội, rửa tội có liên quan gì đến thần học không? Có, nên đó không phải là lời nói dối!

“Ồ, tôi nghe nói hồi còn trẻ, mục sư Cornell đã cùng đoàn thám hiểm lên tàu đi khắp vùng Đại Tây Dương và biển băng, mục sư Cornell là người rất hiểu biết, tôi rất kính trọng ông ấy.” Bác sĩ Abel nghiêm túc trả lời: “Ông ấy là một người đáng kính, những mục sư khác không muốn truyền đạo ở nơi xa xôi này trong thời gian dài đâu, nhưng ông ấy đã sống ở đây hàng chục năm.”

John gật đầu, rồi làm như vô tình hỏi: “Tôi đi bộ một mạch từ quán rượu lên đây, thấy không khí ở thị trấn rất lạ.”

“Cái này à…” Bác sĩ Abel tỏ ra do dự.

“Cái này có liên quan đến Đá ngầm quái quỷ sao? Xin lỗi, tôi thấy mọi người rất quan tâm, tôi nghĩ chắc là có cách giải thích khác ngoài núi lửa phun trào?” John giả vờ tò mò hỏi, lúc này ưu điểm của nghề mà anh tiết lộ mới được thể hiện, một thám tử sẽ không bao giờ buông bỏ nghi ngờ trước mắt.

Bác sĩ Abel hít một hơi thật sâu rồi cười khổ: “Truyền thuyết kể rằng cách đây nhiều năm, một tảng đá ngầm khổng lồ bất ngờ nhô lên từ đáy biển gần thị trấn Đá Ngầm Đen, mưa lớn nhấn chìm thị trấn, rất nhiều người mất tích… Nghe đồn đây là cơn thịnh nộ của thần Biển, thần Biển đang ngủ ở vịnh gần đó, nếu có người đánh thức thần Biển, tai họa sẽ lại ập đến. Bây giờ tất cả mọi người đều hoảng sợ, bởi vì tình huống giống như trong truyền thuyết, đầu tiên là mưa lớn suốt ba ngày, sau đó là Đá ngầm quái quỷ, tiếp theo nếu có người mất tích, mọi người sẽ càng hoảng sợ hơn.”

Bác sĩ Abel rõ ràng không muốn nói về Đá ngầm quái quỷ, vội vàng chuyển sang chủ đề khác, hỏi John: “Tôi còn tưởng cậu sẽ tò mò về báo thù và con tàu ma mà mục sư Cornell nói đến chứ.”

“Ông Cornell đang có vấn đề về tâm thần, có triệu chứng mê sảng phải không?” John tỏ ra mình tin vào khoa học hơn cả bác sĩ Abel, anh nói thẳng: “Bệnh nhân bị ảo giác và nhìn thấy những điều kỳ lạ là điều bình thường mà.”

Bác sĩ Abel: “…”

Hàm ý của vị thám tử này là những cư dân khác của thị trấn Đá Ngầm Đen đều không bình thường.

Không thể nào cả thị trấn đều bị bệnh tâm thần, nói nhảm và cư xử bất thường chứ? Ừm, về mặt logic thì hợp lý, không có sơ hở. Ánh mắt bác sĩ Abel sáng lập lòe, sau đó chủ đề chuyển sang bệnh tâm thần.

Sau khi ông ta quay đi, John quan sát bác sĩ này. John chắc chắn rằng bác sĩ Abel biết “con tàu ma”, ít nhất là ông ta từng nghe mục sư Cornell nhắc đến, nếu không ông ta sẽ không dùng nó để thăm dò anh.

Bác sĩ Abel nói, mục sư già là người đáng kính. Vậy tại sao một vị mục sư đáng kính lại “bị báo thù”?

Bản thân mục sư Cornell cũng biết sự thật, khi lão nổi điên không nói “hắn đến đây để hại người, hắn đến đây để gϊếŧ tôi”, mà lại nói “hắn đến trả thù”. Mối quan hệ nhân quả trong này quá rõ ràng. Chỉ khi đã “làm điều gì đó” thì mới sợ bị Johnson tìm đến.

Tuy nhiên, con tàu ma với Johnson và Đá ngầm quái quỷ với thần Biển có lẽ là hai sự kiện không liên quan đến nhau.

Vì mục sư già sợ Johnson trả thù nên mới trốn tránh ở nơi mà kẻ thù chưa từng xuất hiện. Rất có thể mục sư già cảm thấy thần Biển đang ngủ say có thể “che mắt” con tàu ma, không cho Johnson “nhìn thấy” thị trấn này, nên lão chạy đến thị trấn Đá Ngầm Đen để ẩn náu.

Kết quả là không biết vì sự số gì mà hai sự kiện này cùng nhau bộc phát?