Chương 5

[ Ngày 03.08.2024]

------

“Chỉ có một, sao thế?” Chủ quán rượu không vui, hỏi ngược lại.

John nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước quầy gỗ, vùi mặt vào lòng bàn tay. Mãi đến lúc này, anh mới nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài quán rượu.

John im lặng đứng dậy, bước vào phòng chứa đồ.

“Người Anh thật kỳ lạ.” Chủ quán rượu càu nhàu, cúi đầu lau ly rượu.

John nằm ngửa trên giường.

Bây giờ, anh là một người nước ngoài bị đắm tàu. Không một xu dính túi, không có giấy tờ tùy thân, mất hết hành lý, kể cả súng.

Tất nhiên John còn nhớ vầng trăng non anh nhìn thấy trên biển và con tàu ma trong sương mù dày đặc, nhưng anh không nói ra. Ít nhất là anh sẽ không kể cho một người lạ những gì mình nhìn thấy theo cách đơn giản như vậy.

Lý do rất đơn giản, nếu bị bác sĩ cho là có vấn đề về tâm thần bởi vì nhất quyết cho rằng mình đã nhìn thấy những thứ không tồn tại thì anh sẽ bị cưỡng bức đưa vào viện điều dưỡng.

Những viện điều dưỡng này rất phổ biến ở châu Âu, còn được gọi là nhà thương điên. Những người được gửi đến đó, đặc biệt là người nghèo, rất có thể trở thành nạn nhân của “nghiên cứu y học”.

Trong một thời gian dài, cộng đồng y tế Châu Âu đã nghiên cứu về bệnh tâm thần nhằm nỗ lực đạt được những bước đột phá lớn. Họ tin rằng có điều gì đó không ổn đang diễn ra trong đầu bệnh nhân, chỉ cần loại bỏ một số phần não có thể khiến bệnh nhân đang phát điên bình tĩnh trở lại.

Mặc dù những ca phẫu thuật này được ca ngợi trên báo chí, nhưng John đã từng gặp những bệnh nhân như thế này. Họ chảy nước miếng, mắt đờ đẫn, thậm chí mất khả năng phân biệt và chỉ có thể nằm trên giường. Họ quả thực đã “bình tĩnh lại”, nhưng họ cũng đã đánh mất tư cách làm người.

Vì vậy, việc John giấu đi những gì mình nhìn thấy trên biển chỉ là một thói quen khôn ngoan, xét cho cùng thì sẽ không ai tin vào câu nói ngớ ngẩn về việc thấy trăng trong cơn bão, hoặc thấy những con rắn kỳ lạ chui ra từ con tàu ma.

Nhưng bây giờ, điều thậm chí còn kỳ lạ hơn đã xảy ra.

Bác sĩ Johnson bí ẩn và kỳ quái kia biến mất trong gió lạnh và bóng tối.

“… Không phải ảo giác.”

John thì thầm với mình.

Ảo giác không thật đến thế.

Trưa ngày hôm sau, mưa tạnh.

Chủ quán rượu gõ cửa phòng chứa đồ, đánh thức John.

“Cảnh sát trưởng Alson đang đợi cậu.”

Nói xong, ông ta lấy hai cái bắp cải trong kho ra rồi đi ra ngoài. Cứ như thể ông ta tới để lấy đồ, còn đánh thức John là thuận tiện.

John xoa xoa trán, một đêm trôi qua, triệu chứng nhìn thấy bóng chồng của anh đã khá hơn rất nhiều. Nếu không có căn phòng chứa đồ tràn ngập mùi rau trái và củ cải, cùng với chiếc giường đơn giản thô kệch này, người ta thậm chí còn cảm thấy vụ đắm tàu

và cơn bão chỉ là ác mộng.

John dẫm chân lên nền nhà kêu cọt kẹt, đi ra ngoài kho, vị trí của tất cả các món đồ trong quán rượu nhanh chóng hiện lên trong đầu anh như một bản phác thảo. Bức phác họa quán rượu vào ban ngày này rõ ràng hơn.

Bản phác thảo ban đêm trước đó vẫn chưa được thay thế, vì trên đó có một người… Bác sĩ Johnson với mái tóc đen và đôi mắt xanh lam, đeo kính một mắt, quanh người đầy những vòng xoáy của bóng đen, trông như một con quỷ hoặc là một bóng ma.

John nhắm mắt lại, vứt đoạn ký ức ấy sang một bên, rồi nhìn người đàn ông ngồi cạnh quầy gỗ quán rượu với ánh mắt khiêm tốn pha chút sợ sệt.

Người đàn ông đeo bao da bên hông, mang theo hai khẩu súng, trên mép là hai hàng râu xám vểnh ra buồn cười, thân hình hơi mập mạp, bộ đồng phục cảnh sát siết chặt cái bụng phệ của ông ta.

“Xin chào, cảnh sát trưởng, tôi là…”

Cảnh sát trưởng Alson mất kiên nhẫn, ngắt lời John: “Nghe đây, tôi biết thủy thủ các cậu có vài thói quen xấu khi lên bờ, uống rượu, cờ bạc, trộm cắp hoặc chơi gái, tôi hy vọng cậu biết điều, cho đến khi rời khỏi thị trấn này!”

“Cảnh sát trưởng, tôi không phải thủy thủ. Tôi chỉ đáp tàu Gió Tây đi thăm người thân ở Iceland, trên đường gặp bão vậy thôi.”

Cảnh sát trưởng Alson nhìn chằm chằm vào John, như đang kiểm tra xem anh có nói dối hay không.

John giả vờ như không để ý rồi nói tiếp: “Tôi mong có thể liên lạc với gia đình tôi càng sớm càng tốt. Tôi bị mất hành lý, và còn phải liên hệ với ngân hàng để cấp lệnh chuyển tiền mới trước khi có thể tiếp tục chuyến đi.”

Cảnh sát trưởng nói với giọng điệu cứng ngắc: “Cầu và đường dẫn ra bên ngoài đã bị lũ cuốn trôi. Muốn gửi điện thì chỉ có thể đến bưu điện, nhưng dãy nhà bên kia ngập nước cao ngang đầu người, không có người đi làm nên phải đợi thêm hai ngày nữa.”

“Ở đây không có điện thoại à?” John vội vàng hỏi.

“Không, chỗ chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ.” Lúc này chủ quán rượu đặt một tô đậu hầm lên quầy, nhìn John rồi nói: “Mưa lớn gây ra quá nhiều phiền phức cho chúng tôi. Cảnh sát trưởng Alson đã hai ngày không chợp mắt rồi đấy.”

Cảnh sát trưởng Alson cầm thìa múc đậu, sốt ruột nói: “Người nước ngoài, hy vọng cậu đừng gây thêm phiền toái cho tôi…”

Ông ta chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa gỗ quán rượu ngã xuống đất đánh rầm một cái.

Đồng tử của John co lại.

Cảnh tượng tương tự này khiến anh nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

Nhưng người chạy vào từ cửa lại là một người đánh cá xa lạ.

Mặt tràn anh ta đầy vẻ hoảng sợ, ngũ quan hơi vặn vẹo, giọng nói cao và chói tai, cách hai con phố cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la của anh ta…

“Nguy rồi, tảng đá ngầm đó! Đá ngầm quái quỷ nhô lên khỏi đáy biển rồi!”