Chương 4

[Ngày 03.08.2024]

-----

John chộp lấy chiếc bánh mì, tốc độ nhai lại khá chậm, anh cúi đầu húp súp rau củ, trông như thể đã đói ngấu rồi.

Khi đặt chén xuống, trên mặt John chỉ còn lại sự tức giận và sợ hãi.

“Cơn bão chết tiệt, đến quá bất ngờ! Tôi chưa bao giờ gặp phải một cơn bão dữ dội như vậy… Con thuyền giòn rụm như một chiếc bánh quy Giáng sinh bán trong cửa hàng, dễ dàng bị lật trên biển, và vỡ thành nhiều mảnh. Tôi thực sự không nên ham rẻ và nhanh, đón một chiếc thuyền đánh cá cải tiến như tàu Gió Tây.”

“Tàu Gió Tây?”

“Vâng, tên của con tàu đó.” Ngón tay John khẽ nhúc nhích, anh ngạc nhiên nhìn bác sĩ Johnson: “Các vị không báo cảnh sát sao? Ý tôi là cảnh sát thị trấn này hay người canh gác ngoài cảng ấy?”

Một con tàu gặp bão rồi chìm, đây không phải là chuyện nhỏ.

Quy trình bình thường phải như John đã đề cập, cảnh sát tuần tra nhận được tin tức sẽ nhanh chóng đến đây hỏi thăm tình hình cụ thể sau đó đăng tin lên báo chí, ban quản lý cảng và nghề cá sẽ xác nhận và thông báo cho chủ tàu, đồng thời gửi lời chia buồn tới gia đình đau khổ của thủy thủ và hành khách.

Bác sĩ Johnson tháo kính một mắt ra, cho vào chiếc hộp đồi mồi mang theo bên mình. Đôi mắt xanh của y hiện lên vẻ lạnh lùng lạ thường dưới ánh đèn vàng mờ ảo.

Sau đó y mỉm cười, cảm giác khó chịu biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức người ta phải nghi ngờ đó là ảo ảnh, rõ ràng trước mặt chỉ có một bác sĩ đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.

“Chính là cơn bão mà anh nhắc đến, bây giờ đường xá và cầu bên ngoài thị trấn đã bị cuốn trôi, có lẽ viên cảnh sát trong thị trấn đã gửi điện tín, không rõ tình hình cụ thể, tôi ở phòng khám cả ngày… Tình trạng những người được cứu dưới biển lên rất tồi tệ, họ sốt cao, mê sảng, bất tỉnh và liên tục lẩm bẩm gì đó về trăng non.”

Bác sĩ Johnson vừa nói vừa quan sát John.

John tình cờ lộ vẻ mặt ngạc nhiên: “Trăng non? Điều này có nghĩa là gì?”

“Ta không biết.” Nụ cười trên mặt bác sĩ Johnson biến mất, y thở dài nói: “Thật ra khi được cứu, anh cũng mê sảng, nhưng nội dung những gì anh nói lại khác với họ.”

“Vậy à?”

John nhướng cao một bên chân mày, trông như rất sốc.

Bác sĩ Johnson nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Anh nhắc đến rắn.”

Cửa quán rượu bỗng bị một cơn gió mạnh thổi tung, đập vào tường đánh rầm. Bóng đèn chập chờn, ngọn lửa trong lò dường như bị gió lạnh hút hết sự sống, dần dần nhỏ đi.

Cơn ớn lạnh lan theo bắp chân lên trên, John cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau. Thật ra là từ khi tỉnh dậy, đầu anh đã rất khó chịu, mọi thứ nhìn thấy đều có bóng chồng, đây là triệu chứng thường gặp của chấn động não.

Nhưng bây giờ bóng chồng… đã trở thành ảo ảnh?

Quán rượu cũ ấm áp dễ chịu bị bóng tối vô hình xâm chiếm, tạo thành những vòng xoáy đen tối trước mặt, lò sưởi vốn đang cháy hừng hực bị hút vào vòng xoáy, ánh lửa càng lúc càng yếu đi.

John siết chặt miếng bánh mì trong tay, vai và lưng căng cứng. Anh liều mạng chống cự ý muốn nhảy bật lên, tránh đi những vòng xoáy kỳ quái này… Làm sao gió lạnh gây ra được hiệu quả như vậy? Chắc chắn chỉ là ảo ảnh thôi!

Sao anh lại bị ảo giác?

Vầng trăng non sáng rỡ lại xuất hiện trước mắt John, cùng với con tàu ma đang từ từ tiến đến trong làn sương mù dày đặc, rồi đột nhiên tan rã…

Cơn đau đầu đột nhiên trở nên dữ dội hơn, như thể đầu anh sắp nổ tung.

Ngay khi John sắp bất tỉnh, những vòng xoáy bóng tối đột nhiên rút đi nhanh như thủy triều.

Chủ quán râu quai nón sải bước ra khỏi bếp, dùng một tay nâng tấm cửa lên rồi đóng sầm một cái, cửa lại về vị trí ban đầu. Căn phòng lại sáng sủa trở lại. Chủ quán rượu bỏ thêm vài thanh củi vào lò sưởi.

John thả lỏng cánh tay căng cứng của mình, ôm trán nói: “Xin lỗi, đầu tôi hơi nhức.”

Trước mắt anh vẫn còn bóng chồng, nhìn vụn bánh mì trên đĩa nhảy cha cha cha là biết, vụn bánh mì bình thường có nhảy lung tung được không?

“Ăn xong thì đi nghỉ đi.” Chủ quán rượu đi tới, trực tiếp dọn luôn đĩa và tô canh.

“Xin lỗi, bác sĩ…”

John vô thức ngẩng đầu lên, chuẩn bị chào tạm biệt bác sĩ Johnson đang ngồi bên phải anh, rồi sững người.

Không có ai xung quanh.

Quán rượu trống rỗng.

Bác sĩ Johnson tuy còn trẻ nhưng trông không giống một người tay chân nhanh nhẹn cho lắm. Sàn quán rượu này đã cũ lắm rồi, khi dẫm lên sẽ kêu cót két, trừ khi mở cửa sổ trèo ra ngoài, nếu không sẽ chẳng thể biến mất không dấu vết.

Điều này thật không logic!

Ánh mắt của John nhanh chóng lướt qua sàn nhà và cửa sổ. Anh đột ngột đứng dậy, bước đến chiếc bàn nơi bác sĩ Johnson đã ngồi uống rượu. Quả thực có một chiếc ly thiếc rỗng trên bàn, bên trong còn sót lại một ít chất lỏng. Anh cúi đầu cẩn thận ngửi, đó là bia lúa mạch đen, mùi giống như mùi thùng rượu chất đống bên ngoài phòng chứa đồ.

“Không, cậu không được uống rượu.”

Chủ quán rượu hiểu lầm ý John khi anh cầm một ly rượu rỗng đi tới, ông ta vẫy tay thật mạnh ra hiệu cho John đừng nghĩ tới chuyện đó. Các thủy thủ thích uống thật nhiều sau khi lên bờ, bởi vì uống một ly để ăn mừng sau khi thoát chết cũng đáng mà.

John không giải thích mình là hành khách chứ không phải thủy thủ, anh đặt ly rượu lên quầy gỗ, ngập ngừng gọi thử: “Lão Jack?”

“Sao cậu biết tên của tôi?” Chủ quán rượu thắc mắc.

Đây là cái tên John vừa nghe được từ bác sĩ Johnson, trước khi anh kịp thở phào nhẹ nhõm, chủ quán rượu mặt đầy những râu quai nón đã cau mày nói: “Bác sĩ Abel bảo cậu phải ở lại đây, không được chạy lung tung.”

John quay phắt đầu lại: “Abel? Thị trấn các ông có mấy bác sĩ?”