Chương 31

[ Ngày 06.08.2024]

-------------

John vất vả chất bảy thùng hàng lên thuyền, cởi dây cột thuyền đánh cá.

Đầu tiên chiếc thuyền đánh cá từ từ trôi ngược ra sau theo dòng nước, sau khi trôi dạt một lúc, nó vô cớ “bay” đi, lướt trên mặt biển như một mũi tên nhọn rồi biến mất trong màn mưa.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát, mọi âm thanh đều biến mất.

Ngay khi John nghĩ đó là ảo ảnh, tai anh lại một lần nữa bắt được âm thanh của sóng biển, mưa và sự va chạm của đồ vật.

Điểm khác biệt duy nhất là mây đen trên bầu trời dường như đã tan đi một chút, một tia sáng chiếu xuống mặt biển.

Cơn mưa lớn bắt đầu tạnh dần. Nước biển rút đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, để lộ những đường phố, nhà cửa vốn đã bị ngập trong nước.

Mặt John tái nhợt, không có vẻ vui mừng, trực giác cảnh báo trong đầu anh đang điên cuồng gào thét. Anh quay người chạy về hướng nhà thờ, vì địa hình ở đó tương đối cao… Anh chạy bằng tốc độ nhanh nhất có thể trong đời, chỉ trong nửa phút, phổi anh như muốn nổ tung và hai chân rảo bước điên cuồng.

Một âm thanh ầm ầm đáng sợ truyền đến từ phía sau, khi John quay lại, anh chỉ kịp nhìn thấy một bức tường trắng khủng khϊếp.

Đó là một con sóng khổng lồ cao hơn tất cả những ngôi nhà trong thị trấn.

Sóng thần đang đến.

John không còn sức để chống cự, dễ dàng bị sóng biển cuốn trôi. Anh nghe thấy nhiều âm thanh khủng khϊếp trộn lẫn với nhau, tiếng rêи ɾỉ trong tuyệt vọng.

Nhấp nhô lên xuống, ý thức bị vứt bỏ, không hề đau đớn và tuyệt vọng, bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh.

“Khục khục.”

John nằm trên mặt đất, gắng sức nôn ra nước biển. Anh miễn cưỡng mở mắt ra thì chợt nhìn thấy một tảng đá ngầm khổng lồ hiện ra trước mặt.

Xung quanh anh là người nằm lung tung, John nhìn thấy bác sĩ Abel, lão Jack và cảnh sát trưởng Alson. Tất cả trông như những con cá mắc cạn, bị đóng băng trong nhiều tư thế vùng vẫy và chiến đấu khác nhau. Cảnh tượng này rất kỳ quái, bởi vì có người mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi.

John bò về phía trước vài bước, nhìn thấy vài người dân thị trấn mà anh không nhận ra, cho đến khi bắt gặp một người phụ nữ mặc quần áo nữ tu và cầm một cây thánh giá. Nữ tu cuộn tròn người, chỉ có mặt hướng lên trên.

“Tỉnh dậy đi.” John cố gắng đánh thức cô dậy.

Nữ tu không phản ứng, nhưng vẫn còn sống, còn thở.

Cạnh đó, nửa người bên trái của thuyền trưởng tàu Gió Tây chôn dưới bùn đen, trông như một con cá bị phơi khô.

John vô cùng kinh hãi, vì trước mặt anh có những xác chết như thế này, cháy đen và teo tóp.

Đây là nơi nào?

Thị trấn Đá Ngầm Đen đều bị tiêu diệt?

Sóng thần tàn phá thị trấn Đá Ngầm Đen? Nhưng họ vẫn sống sót?

Vậy có được tính là sống sót không?

Lòng John đầy nghi ngờ, anh bất ngờ nghe thấy tiếng đá vụn lăn xuống.

John lập tức nhắm mắt lại, không hề tò mò chút nào, anh quyết tâm không nhìn tảng đá ngầm khổng lồ kia.

“… Phù… Soạt… Soạt soạt…”

Những âm thanh kỳ lạ văng vẳng bên tai, đầu óc John choáng váng rồi nhói đau, anh cố chịu đựng cảm giác khó chịu, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau đó John cảm thấy có gì đó đang theo dõi mình.

Cảm giác toàn thân run rẩy và không thể cử động vì sợ hãi đã đến!

Đây là ánh mắt của thần Biển?

John cảm giác như mình đột nhiên lơ lửng trên không, một lực vô hình kéo anh từ mặt đất lên không trung, sau đó tất cả những thứ anh giấu trong túi đều loạt soạt lăn ra.

Bút ký của mục sư Cornell, một tập thư được niêm phong của mục sư, một tấm ảnh của mục sư Cornell…

John nhắm mắt lại, anh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy đầu mình sắp vỡ ra, sau đó bất tỉnh.

Bộp.

John ngã thẳng xuống cát như một cái bao tải.

Bức ảnh từ từ bay lên, sau đó một cảnh tượng hư ảo xuất hiện.

Những đường màu bạc phác thảo căn phòng của mục sư Cornell… Mục sư già hoảng hồn khi nhìn thấy sương trắng trên tường và trần nhà, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông đội mũ chóp, mặc áo choàng xuất hiện ở cửa, tay cầm tấm ảnh đó.

Trong toàn bộ khung cảnh hư ảo chỉ có bức ảnh này là thật.

Mục sư già kinh hãi ngã xuống. Người đàn ông ném bức ảnh xuống mặt đất đã đóng băng rồi quay người rời đi, cái bóng và vòng xoáy đen tối sau lưng đan xen thành một cảnh tượng mờ ảo, đôi mắt xanh lam nhạt thờ ơ nhìn về căn phòng lần cuối cùng.

Ảo ảnh biến mất.

“…”

Đá ngầm quái quỷ im lặng.

Không biết qua bao lâu, sức mạnh huyền bí còn sót lại trong bức ảnh lại được kích hoạt.

Ảo ảnh hình thành từ những đường màu bạc xuất hiện lần thứ hai, chiếu lại.

Sau đó là lần thứ ba.

Lần thứ tư…