Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ác Quỷ Mỹ Nhân Ngư Bên Rạn San Hô

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Ngày 06.08.2024]

---------

Trong căn nhà tối tăm và lạnh lẽo, cơn mưa lớn đang cọ rửa lớp kính.

Không khí nặng nề. Đứng trong làn nước ngập đến đầu gối, bác sĩ Abel cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Ánh đèn pin bộc lộ nỗi sợ hãi bên trong ông ta, vì chùm sáng cứ lắc lư từ bên này sang bên kia.

John: “…”

Bác sĩ Abel cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đột nhiên nhìn thấy bóng của Johnson phản chiếu trên mặt nước có phần kỳ lạ.

Cái bóng rất tối, tối một cách bất thường, như thể nó có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng xung quanh. Đây không phải là bóng người bình thường được phản chiếu dưới ánh sáng, mà là thứ gì đó trái ngược các định lý khoa học. Nếu nhìn thẳng vào cái bóng, sẽ thấy có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng đen, giống như một cơn lốc vô hình.

“Đừng nhìn!”

Lời nhắc nhở của John đã chậm một bước, vẻ mặt bác sĩ vặn vẹo và sợ hãi.

Tõm!!

Chiếc đèn pin rơi xuống nước, bác sĩ Abel lảo đảo, ôm đầu tựa vào lan can cầu thang.

John chạy tới thì thấy đôi mắt bác sĩ trợn trắng, miệng lẩm bẩm không ngừng, dường như còn muốn đập đầu vào tường.

John chỉ có thể đè ông ta xuống đất, ngay lúc anh đang cân nhắc có nên đánh bác sĩ bất tỉnh hay không, ông ta đã co giật hai lần và ngất đi.

Đầu John đầy mồ hôi, anh chật vật đứng dậy, tức giận nhìn Johnson. Trực tiếp hạ gục cộng sự của anh, vậy có nghĩa là gì?

Trong tình huống này, Johnson cảm thấy cần phải giải thích: “Ta không làm gì cả, điều ảnh hưởng tới ông ta là nỗi sợ hãi trong lòng, vị bác sĩ này không phải là người thích hợp để tiếp xúc với sự kiện huyền bí.”

“Bởi vì ngươi gϊếŧ mục sư Cornell rồi đột nhiên xuất hiện ở đây, sao ông ấy có thể không sợ hãi?” John nghĩ đến mục sư, lửa giận trong lòng càng thêm mạnh mẽ. Một nhiệm vụ rất đơn giản lại trở thành như ngày hôm nay, sao không tức giận cho được?

Johnson dừng lại vài giây, như thể đang quan sát cảm xúc của John… hóa ra cơn giận có thể thay thế nỗi sợ hãi, chống lại tác hại từ tồn tại huyền bí.

Y bình tĩnh nói: “Ta chỉ trả lại cho mục sư Cornell cho số phận mà lão đáng phải nhận được.”

“Số phận gì?” John không khỏi nhíu mày.

Tuy thám tử không tin vào khoa học một cách chắc chắn như bác sĩ, nhưng anh cũng rất phản cảm với những lời lẽ ma quái. Trong quá trình điều tra, John đã chứng kiến

rất nhiều trường hợp như vậy, có người đến gặp thầy bói, dùng quả cầu pha lê để tìm người và đồ thất lạc trước, sau khi không có kết quả, họ chuyển sang thám tử, làm chậm trễ thời gian tìm kiếm tốt nhất.

Số phận là một từ khiến người ta nghe mà buồn nôn.

“Ngài muốn nói với tôi rằng số phận của mục sư Cornell là sẽ chết trong một vụ tai nạn và phát điên?” John mỉa mai hỏi.

“Không, chính lão là người đã chọn cách chết, vào năm mươi năm trước, ngày lão tìm thấy con tàu ma…” Ánh mắt Johnson rất xa xăm, y nhẹ nhàng nói: “Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân.”

Đây là lần thứ hai Johnson nói câu này. Lần trước chính là ám chỉ thám tử phải truy tìm quá khứ của thị trấn Đá Ngầm Đen và manh mối về vật tế.

Đáng tiếc là John không muốn biết về mối quan hệ trong quá khứ giữa mục sư Cornell và con tàu ma. Không ai trả phí để anh điều tra sự thật!

Còn về phần bức thư có chữ ký của mục sư Cornell, John đã quyết định tự mình làm giả nó. Không cần biết mục sư là người tốt hay người xấu, những gì lão làm lúc đó đều không liên quan gì đến John. Anh chỉ cần giải quyết sớm và về nhà sớm!

John khiêng bác sĩ Abel lên, đặt ông ta trên một chiếc giường ở tầng hai.

Khi trở lại tầng một, John đã bình tĩnh lại, anh xác nhận tình hình hiện tại với Johnson:

“Nguyên nhân đánh thức thần Biển lần này là do tàu buôn lậu tham gia vào cuộc giao tranh quy mô lớn trên hoang đảo tên là Foresier? Giờ đây người trên đảo đều đã chết, thần Biển thức giấc và hướng sự chú ý về thị trấn Đá Ngầm Đen. Theo nội dung bút ký của mục sư già, chỉ cần vật tế có dính máu được dâng lên thì thần Biển sẽ không dọn sạch toàn bộ đàn tế?”

“Đúng vậy.”

“Những người mất tích trong thị trấn là do tiếp xúc với ngài hay do tham gia vào vụ buôn lậu?” Câu hỏi của John rất sắc bén.

Nữ tu đó rõ ràng không phải là kẻ buôn lậu, nếu không mục sư Cornell chắc chắn đã cảm nhận được “nguy cơ”. Mục sư đã già, tê liệt trước sự “an toàn” của thị trấn Đá Ngầm Đen, nhưng lão không ngu. Nếu lão để ý tới hành vi của bọn buôn lậu, lại biết Foresier là nơi nào… e rằng lão sẽ lập tức thu dọn đồ đạc bỏ chạy khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, tìm nơi ẩn náu an toàn tiếp theo.

“…Có nhiều nguyên nhân. Ngoài việc tiếp xúc với sự kiện huyền bí, tổ tiên của nữ tu chính là người còn sống sót sau thảm họa thị trấn Đá Ngầm Đen, và vẫn sống ở đây. Chắc hẳn thuyền viên tàu Gió Tây đã từng đến đảo đó, tham gia cuộc chiến của bọn buôn lậu lúc trước.”

Sau khi nghe Johnson giải thích, John thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn không phải nói dối, hai hành khách của tàu Gió Tây đã được cứu, và vẫn còn sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »