Chương 27

[Ngày 05.08.2024]

----------------

Bác sĩ vẫn ngơ ngác, chủ quán rượu suy nghĩ kỹ một lúc rồi gật đầu xác nhận: “Tôi nghĩ tôi đã nghe nói, hòn đảo này không lớn, chỉ toàn đá trơ trọi, không có nước ngọt cũng không có thảm thực vật.”

“Tôi thấy trong bút ký của mục sư Cornell có vẽ bản đồ hàng hải gần thị trấn Đá Ngầm Đen.” John gõ mạnh ngón tay lên bản đồ, mặt bàn phát ra âm thanh, như thể phối hợp với giọng điệu nghiêm túc của anh: “Các hòn đảo được khoanh tròn màu đỏ, chú thích bên cạnh là Foresier.”

Trong thần thoại Bắc Âu, thần Biển Gymir sống ở đảo Thrace, tại một nơi gọi là Foresier.

Quê hương của thần Biển, có thể là “đàn tế đời trước”.

“Nhưng việc này thì có liên quan gì tới việc buôn lậu?”

“Tôi nghe lén thuyền viên trên tàu Gió Tây nói chuyện, vì thuế nặng nên nhiều giao dịch hàng hóa không còn được thực hiện tại cảng nữa, bởi vì phải đóng phí quản lý cảng ngay khi tàu cập cảng, sau đó đóng thuế theo trọng lượng và số lượng hàng hóa vận chuyển khỏi tàu, nếu mua hàng thì khi tàu rời cảng còn phải đóng thêm một khoản thuế nữa dựa trên số thùng và loại hàng hóa. Vì vậy, để trốn thuế, cũng để lừa dối chủ tàu, họ đã dùng thuyền để buôn lậu.”

John chỉ vào bản đồ hàng hải, hai người còn lại nhanh chóng nghĩ ra.

Nếu hàng không xuống tàu, hai bên thỏa thuận giá tại thương cảng rồi chèo thuyền ra đảo hoang giao dịch thì có thể trốn thuế. Không những có thể tiết kiệm được nhiều tiền đóng thuế mà thuyền trưởng và thủy thủ còn có thể lợi dụng công việc của của mình để buôn hàng cấm.

“Vậy… những ngư dân mất tích đó đã ra đảo hoang vào ban đêm để làm việc cho thuyền buôn lậu à?” Bác sĩ bàng hoàng hỏi.

“Không, những tàu đó có thủy thủ riêng, tôi sợ là có người xây cứ điểm trên hoang đảo đó để tạo điều kiện thuận lợi cho tàu buôn lậu, dù sao khi hai chiếc thuyền đã thống nhất cùng nhau ra hoang đảo giao dịch, mà còn ở trên biển, khó tránh khỏi chuyện thanh toán lẫn nhau, nhất định phải có bên thứ ba.”

John ngẩng đầu lên, nhìn chủ quán rượu và bác sĩ đang sửng sốt rồi nói nhỏ: “Là thị trưởng.”

Bác sĩ lắp bắp: “Tôi không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến thần Biển…”

John vừa ấn trán vừa nói: “Đơn giản lắm, vào cái đêm tàu

Gió Tây bị bão cuốn đi, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó trên đảo hoang là căn cứ buôn lậu kia! Mùa này không thể nào có bão như vậy được, và tôi chắc chắn hàng của tàu Gió Tây vẫn ổn, trước khi lên tàu tôi đã tìm hiểu, chỉ là thuốc lá và rượu rum. Hơn nữa, dù có chở dầu cá voi, thì những năm gần đây có rất nhiều tàu thuyền buôn bán trên biển, thần Biển sẽ không dễ dàng bị đánh thức như vậy.”

Nếu thần cổ xưa trong bút ký của mục sư dễ tỉnh giấc thì thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.

“Còn nữa… nếu tàu Gió Tây đánh thức thần Biển, ông nghĩ chúng tôi còn may mắn được sóng biển cuốn vào bờ không? Chẳng phải sẽ bị thần Biển nuốt chửng luôn sao?”

Lời giải thích duy nhất là vầng trăng bạc mà họ nhìn thấy chỉ là tàn dư sức mạnh của thần Biển chứ không nhằm vào tàu Gió Tây. Sau đó, họ mới gặp con tàu ma, xét theo trình tự thời gian thì con tàu ma không phải là nguyên nhân chính khiến thần Biển thức dậy, John thầm nghĩ trong lòng.

Bác sĩ Abel cũng bừng tỉnh.

“Vậy…” Vẻ mặt bác sĩ hơi vặn vẹo.

Theo bút ký của mục sư già và cơn ác mộng, tiếp theo là máu tươi và gϊếŧ chóc?

“Thần Biển mới thức tỉnh bảy mươi năm trước, nên điều kiện đánh thức nó có lẽ dễ dàng đạt được hơn…so với việc săn bắt cá voi.” John đan các ngón tay vào nhau, như thể anh đang chứng kiến

điều đó bằng chính mắt mình, nói với giọng điệu đã phát hiện ra sự thực của một thám tử: “Ở hoang đảo có thể đã xảy ra nhiều hơn một vụ xung đột buôn lậu, không biết là mấy năm hay mười mấy năm trước, như tóm lại là đêm đó đã nổ ra một cuộc xung đột quy mô lớn.”

Máu nhuộm đỏ đá ngầm trên đảo hoang.

Thi thể chắc chắn đã bị ném xuống biển.

Nơi đó là Foresier, được cho là nơi thần Biển từng cư ngụ.

Vào thời xa xưa, con người tổ chức lễ tế, dâng vật tế tại đây.

Ai bảo thần Biển chỉ được có một đàn tế? Sau khi bị đánh thức, theo bản năng ăn sạch đĩa cơm cũ, rồi từ từ ngáp một cái, rồi ăn đến đĩa khác?