Chương 26

[ Ngày 05.08.2024]

----------

Ăn xong một tô súp bắp cải, cuối cùng John cũng lấy lại được chút sức lực.

Tay và chân của anh vẫn còn những vết bầm tím xanh đậm do bị trói, rất đau đớn.

Dù sao đi nữa, cuối cùng anh vẫn giữ được tính mạng.

“Có chuyện gì đó không ổn.” John nói rất nặng nề.

“Cậu đang nói phương diện nào?” Bác sĩ Abel có vẻ bối rối. Nói cái gì không ổn chứ, mấy ngày nay cái gì cũng không ổn hết, lời thám tử nói thật khó hiểu.

John hỏi: “Nếu một con chuột lẻn vào nhà và đánh thức ông, ông sẽ phản ứng thế nào?”

Không cần suy nghĩ, bác sĩ liền trả lời: “Tôi phải tìm cách đánh chết nó, hoặc đuổi nó ra ngoài!”

John hỏi tiếp: “Có khi nào ông lười di chuyển vì chăn quá nặng, phòng quá lạnh… hay vì bất cứ lý do quỷ quái gì khác không?

“Không thể nào!”

Lần này người giành trả lời là lão Jack chủ quán rượu.

Lão Jack ngồi bên kia bàn, đã nghe bác sĩ kể hết đầu đuôi câu chuyện, ông ta không theo phái khoa học gì đó, mà rất tin vào truyền thuyết thần Biển, cho nên lập tức xác theo bắp cải khoai tây và cá khô đến phòng khám, mấy ngày nay còn giúp chăm sóc John đang hôn mê. Món súp trên tay John bây giờ chính là do ông ta mới nấu xong.

“Nếu thần Biển bị đánh thức bởi sự xâm nhập của Johnson, thì rõ ràng phải giải quyết vấn đề ngay lập tức, nhưng thần Biển có vẻ không vội vàng.” John khoanh tay phân tích.

Vẻ mặt của bác sĩ Abel có chút kỳ quái. Bác sĩ vẫn chưa quên cái ngày cả thị trấn đang chạy trốn để thoát thân, John đã miêu tả sự thức tỉnh của thần Biển như một chú gà con đang phá vỏ.

Thần Biển mà nằm nướng trên giường, chuyện này… nhất định không ổn!

“Có lẽ vì Johnson đã nhắc nhở chúng ta, rất nhiều người cảnh giác, dù ở nhà cũng khóa cửa, cửa sổ, gặp ác mộng cũng không có cách ra ngoài nhảy xuống biển?” Bác sĩ đưa ra một ý kiến.

Chủ quán rượu liền phản bác: “Không đúng, thị trưởng và gia đình ông ấy đều mất tích. Cảnh sát trưởng Alson cũng đi điều tra, cửa được mở từ bên trong, có nghĩa là họ biết mở cửa khi mộng du.”

Lão Jack một hơi báo cả loạt cái tên, nói rằng những người này đều mất tích, bình thường họ đều rất thông minh lanh lợi.

“Không, bốn ngày trước tôi đã không còn gặp những người mà anh nhắc đến.” Bác sĩ Abel đột nhiên cau mày nói. Ngày hôm đó khi cả thị trấn cùng bỏ chạy, ông ta cũng không nhìn thấy những người này, có lẽ bọn họ đã bị đất đá đập chết trong trận động đất, hoặc là rơi xuống khe nứt chết rồi.

“Làm sao có thể, họ là nhóm người đầu tiên biến mất.” Lão Jack vừa nói xong đã thấy bác sĩ Abel và John quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mình.

“Cái gì là nhóm mất tích đầu tiên, họ biến mất khi nào?”

“Vào ngày đầu tiên cơn bão ập đến, ngoài cầu và đường, những ngôi nhà ven biển cũng bị sập, khi cảnh sát trưởng Alson đi cứu người thì phát hiện một số ngư dân sống ở đó đã mất tích… Sau đó mọi người tìm kiếm xung quanh, tình cờ gặp những nạn nhân bị sóng cuốn trôi trên bãi biển… Nếu không mưa lớn như vậy thì ai mà rảnh chạy ra bờ biển chứ!”

Lời nói của chủ quán rượu khiến John chìm vào suy nghĩ.

Bác sĩ nóng lòng hỏi: “Những người này từ đó đến nay chưa từng xuất hiện lại?”

“Nói chung là tôi không thấy.” Chủ quán rượu dường như lại nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: “Nhưng bọn người đó luôn lén lút, có mấy lần tôi thấy bọn họ chuyển mấy thùng hàng gần cảng vào lúc sáng sớm.”

Bác sĩ hoàn toàn không hiểu gì cả, thị trấn Đá Ngầm Đen suy tàn lâu rồi, ở đây không có thương lái hay đội tàu nào cả, chở hàng gì vậy?

“Buôn lậu?” John đột nhiên lên tiếng.

Cả phòng im lặng.

“Ở đây có bản đồ không?” John ngước lên hỏi.

Bác sĩ Abel lập tức đi tìm trong ngăn kéo: “Có, nhưng nó khá cũ rồi.”

John trải bản đồ lên bàn, chỉ vào một khu vực biển không được đánh dấu gần mũi đất của thị trấn Đá Ngầm Đen, nói: “Ở đây chắc có một hòn đảo hoang .”

Không phải đảo nào cũng có tên trên bản đồ hàng hải, nhiều đảo nhỏ không được đánh dấu trên bản đồ, chỉ những ngư dân và thủy thủ quen thuộc với các tuyến đường vận chuyển gần đó mới biết.