[ Ngày 05.08.2024]
-----------
Khi John đứng dậy, anh đột nhiên cảm thấy choáng váng, mọi thứ trước mặt đều quay cuồng, chỉ còn lại cuốn bút ký nằm lặng lẽ trên giường, John chợt nhận ra sai lầm của mình… Cuốn bút ký này cũng là tồn tại huyền bí, người bình thường đọc nó thì không sao, có thể chỉ coi nó là thần thoại hoặc tiểu thuyết giả tưởng, nhưng đối với John, nó như một quả cân tăng trọng lượng khiến cán cân nghiêng hẳn về một phía, khay cân nặng nề rơi xuống chạm đáy.
Anh mất hẳn ý thức.
“Cậu đã hôn mê bốn ngày, cơn sốt vẫn dai dẳng, và liên tục gặp ác mộng.” Cảnh sát trưởng Alson nhìn John qua làn khói thuốc lá.
John ôm trán, cảm thấy rất đau đớn mỗi khi nhớ đến nội dung giấc mơ.
Nhưng khung cảnh trong mơ rất rõ ràng, rõ ràng hơn lần trước rất nhiều, thậm chí anh còn nhận ra những âm thanh đáng sợ vang lên khắp nơi trong cơn ác mộng là của những người bị biển “nuốt chửng”, cùng với những con cá voi chết trong đau đớn, cho nên âm thanh mới phức tạp và kỳ lạ như vậy.
Kỳ lạ nhất là có tiếng của thuyền trưởng và thủy thủ tàu Gió Tây.
Vị thần Biển này cứ như một chiếc máy ghi âm, ghi lại những tiếng than khóc cuối cùng của tất cả những linh hồn đã mất mạng trên biển, rồi phát lại hết một lượt.
“Tôi suýt chết, phải không?” John hỏi thật khó khăn. Cảm giác xuống địa ngục rồi chạy trở lại rất chân thực.
Cảnh sát trưởng Alson đặt tẩu thuốc xuống, vẻ mặt ông ta khá quái dị, giống như tức giận, lại giống như hối hận.
“Nhiều người mất tích, thảm họa đã bắt đầu trong thị trấn kể từ khi đám người bị đắm tàu
các cậu
bị cuốn vào bờ! Các người đã làm cái quái gì vậy?”
Bác sĩ Abel từ đâu lao ra, ngăn cản cảnh sát trưởng Alson túm lấy cổ áo John.
“Tôi nói với anh rồi mà, cảnh sát trưởng! Thần Biển đã tỉnh lại, những người mất tích đó bị mê hoặc nhảy xuống biển, không liên quan gì đến John cả!” Bác sĩ Abel trông cũng rất hốc hác, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, cánh tay phải bị thương được quấn băng gạc.
Chủ quán rượu cũng đến can ngăn, cuối cùng thuyết phục được cảnh sát trưởng Alson rời đi.
“Xin lỗi, chuyện này rất phức tạp…” Bác sĩ Abel ủ rũ ngồi bên giường John, bắt đầu cởi trói cho anh.
“Bút ký đâu?” John vội hỏi.
Bác sĩ Abel lập tức vỗ ngực, cho John xem thứ gì đó được gói trong giấy dầu.
“Ông đọc rồi sao?” John nhìn chằm chằm bác sĩ.
“Không, lúc đó cậu rất đáng sợ, toàn thân co giật, chỉ vào bút ký ra sức lắc đầu… cho nên tôi không dám mở ra.” Bác sĩ Abel rất nhát gan vào những thời điểm quan trọng, nhưng điều này có thể cứu mạng ông ta.
“Tôi nhớ trước khi hôn mê, ông nói đã tìm được thi thể mục sư già?”
“Phải, cơ thể bị đông cứng thành một tảng băng lớn, vẻ mặt sợ hãi, như là chết vì sợ.” Bác sĩ thấp giọng lẩm bẩm, nhìn là biết do Johnson chứ không phải thần Biển.
Bác sĩ Abel thở dài nói: “Thi thể được đặt trong nhà thờ, có quan tài mà mục sư già đã chuẩn bị cho mình ngay từ những năm đầu, những người mất tích khác có thể sẽ không tìm được.”
“Có bao nhiêu người mất tích?” John nhớ Johnson đã nói, càng có nhiều vật tế chết, thần Biển sẽ thức tỉnh càng nhanh.
“Không thể tính toán được, tôi đã yêu cầu mọi người di chuyển đến nhà thờ và thay nhau ngủ để tránh gặp ác mộng, nhưng nhiều người không muốn rời khỏi nhà, họ đóng kín cửa và cửa sổ trong nhà, không ai biết… họ còn sống hay không.
“Tôi nhớ cảnh sát trưởng Alson đã nói phải xây một cây cầu, sau đó thì sao?”
“Không dựng lên được, cây lớn đã bị chặt không làm sao đưa sang bên kia được, ngay cả ném dây sang bên kia rãnh sâu cũng vậy, chỉ bay được nửa đường là rơi thẳng xuống.”
Bác sĩ Abel cười khổ rồi giơ cánh tay bị thương lên cho John xem: “Tôi cũng đã chế tạo một khinh khí cầu, một chiếc khinh khí cầu thô sơ, sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng từ trên trời cao.”
Thị trấn bốn bề tối tăm, dường như bị bao phủ bởi một chiếc túi vải đen, hay như thể một gã khổng lồ đã dùng tay xé thị trấn Đá Ngầm Đen ra khỏi đất liền rồi nhét vào một cái ngăn kéo độc lập.
“…Johnson nói đúng, thị trấn Đá Ngầm Đen đã trở thành nơi đi săn của thần Biển, không ai có thể trốn thoát.”
“Ông gặp kẻ đó rồi sao?” John cau mày.
“Ừ, hắn chỉ xuất hiện một lần thôi.” Bác sĩ Abel giơ ngón trỏ lên nói: “Tôi không dám nói chuyện với hắn, và hắn cũng không vào phòng khám.”