Chương 2

[Ngày 02.08.2024]

-----------

“Thuyền sắp chìm!”

Boong thuyền rối tung lên, John chạy được hai bước thì giật mình nhìn về phía vùng biển phía sau tàu Gió Tây.

Đằng sau tấm màn dệt từ cơn mưa dữ dội, một con thuyền buồm ba cột sơn đen ánh đỏ từ đầu đến đuôi đang lặng lẽ di chuyển về phía này. Cánh buồm rách nát, thân thuyền có vài lỗ thủng to tướng. Mức độ bị tàn phá của nó nghiêm trọng hơn tàu Gió Tây rất nhiều, thế nhưng nó di chuyển trên mặt biển như thể một cánh én lướt trên mặt nước, nhẹ nhàng linh hoạt, để lại một vệt nước nhàn nhạt.

Thuyền buồm đen ngày càng đến gần.

Sương mù chợt trở nên dày hơn, cơn mưa như trút nước hình như bốc hơi thành sương mù chỉ trong thoáng chốc, quấn lấy con người như cái kém tằm chắc chắn.

Bây giờ không còn gió, không còn mưa, chỉ có tiếng sóng biển vỗ lên mạn thuyền rào rào.

…Không đúng, thủy thủ đâu?

Sương mù quá dày đặc che khuất tầm nhìn, John vội tiến lên vài bước, nhưng boong thuyền trống rỗng. Anh không thấy bất cứ ai, cũng không nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng vẫn còn cách đây không lâu. Cứ như chỉ còn lại một mình anh trên tàu Gió Tây.

Một bóng dáng khổng lồ dần xuất hiện trong sương. Sau đó, thuyền buồm đen rời khỏi màn sương, lộ ra diện mạo thật của nó.

Nó rất cũ, dường như đã trôi dạt trên biển vài chục năm. Phía dưới mạn thuyền kết đầy những sò và ốc, cùng với tảo. Mỏ neo treo cao thì đầy những vết rỉ sét loang lổ, quấn quanh là thứ tảo biển gì đó màu đen.

“Ầm.”

Thuyền buồm đen đυ.ng vào mạn thuyền Gió Tây. Âm thanh không quá lớn, nhưng nặng nề… Dù vậy, có thứ gì đó bị đánh thức.

Con thuyền buồm đen quái dị bắt đầu “thở”.

Thân thuyền đang nhấp nhô, phập phồng, thậm chí đang phát ra tiếng kẽo kẹt. Cả con thuyền chậm rãi biến hình, vặn vẹo, sau đó bung ra. Những tấm gỗ mục nát bị hất tung, từng sợi dây thừng đen lạ lùng bò ra từ lỗ thủng trên thân thuyền, bò qua bò lại trên thuyền buồm đen như thể chúng có sinh mệnh.

Dây thừng lúc nhúc trườn quanh, như rắn. Khi chúng dừng lại, trông như thể tạo thành một thứ chữ viết xưa cũ, xiên vẹo nào đó.

John cứng đờ người. Anh không thể chớp mắt, không thể quay đầu đi.

Những đường nét biến dạng méo mó xuất hiện trong não anh. Sương mù bất thình lình dâng lên, che khuất tầm mắt anh. Anh lảo đảo lao về phía bên kia của boong thuyền, giữa đường vấp ngã.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, John cảm thấy hình như mình đang phát ra tiếng thét kinh hoàng.

John bị đánh thức bởi cơn đau đầu dữ dội.

Phổi của anh như bị thiêu đốt, cổ họng tưởng chừng bị trút đầy cát vào, mùi tanh của nước biển vờn quanh mũi. Anh có cảm tưởng ai đó đang ra sức đập vào bụng và ngực mình. Sau đó anh giống hệt một cái hũ bị thủng, trút nước biển ào ào ra.

“Rắn, rắn màu đen…”

John mơ màng rì rầm.

Người bên cạnh thấy lạ, hỏi: “Anh ta đang nói gì?”

“Không hiểu, hình như là tiếng Anh? Con thuyền gặp nạn đến từ nước Anh.”

“Mau gọi người đến, sóng biển lại đẩy thêm một người vào, còn sống!”

John cố mở mắt ra. Anh nhìn thấy một tấm ván thuyền to đang ngâm trong nước biển bên chân mình, hình như vừa rồi anh đã ôm chặt cái thứ này. Tấm ván này tình cờ lại là phần có ba chữ “tàu Gió Tây”.

Bờ biển ở đây đầy những đá ngầm cao thấp khác nhau. Mặt trời treo trên cao, giống một cái đèn chất lượng thấp treo trên nóc nhà nghèo nàn, không ngừng lắc lư trước mắt John, lúc sáng lúc tắt.

Lắc lư lắc lư, anh nhanh chóng mất ý thức, chìm vào bóng tối.

Khi John tỉnh lại lần nữa, trước mắt anh vẫn là cái bóng đèn tròn tệ hại đang lắc lư.

Anh nằm trên giường mất ba phút, mới dám chắc nó thật sự là một cái đèn.

Đây là một căn phòng rộng rãi nhưng khá thấp, giống nhà kho, trên trần nhà có lẽ là cầu thang hoặc hành lang, vì có người đang đi qua đi lại trên đó, và bóng đèn thì lắc theo nhịp bước.

“Tỉnh rồi à?”

Một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa, mặt đầy râu quai nón màu nâu pha xám, cái trán trơn bóng, tay cần một cái thùng gỗ chứa vài con cá đang vùng vẫy.

“Bác sĩ nói hôm nay cậu sẽ tỉnh lại, tốt, dậy đi thôi! Cậu đã nằm đó một ngày một đêm, chắc là đói lắm rồi.”