Chương 23

[Ngày 05.08.2024]

-----------

Mặt trời lặn chiếu xuống mặt biển đỏ rực.

Xác cá voi trôi nổi trên biển, người ta dùng lao móc có dây thừng để kéo chúng lên tàu.

Cuộc gϊếŧ chóc sắp kết thúc, tiếng rêи ɾỉ cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng của nồi hơi, cùng tiếng cười vui vẻ của thủy thủ đoàn và ngư dân.

Săn cá voi có rủi ro, nhưng theo quan điểm của họ thì tất cả đều đáng giá, thậm chí có thể nói cuộc sống chưa bao giờ tốt đến thế. Trong nhà có thêm đồ nội thất, quần áo và đồ chơi mới cho lũ trẻ, thuốc lá Mỹ và rượu whisky Scotland mua từ trạm mậu dịch… Nghĩ đến những điều tươi đẹp ấy, không khí vui tươi càng thêm nồng nhiệt.

Họ hô khẩu hiệu, làm việc cật lực để kéo con mồi sắp biến thành của cải.

Không ai biết, cũng không ai có thể tưởng tượng được rằng tất cả những điều này lại giống với nghi lễ hiến tế từ xa xưa.

Không khí vui vẻ và cuồng nhiệt.

Đàn tế nhuộm đầy máu tươi, cái xác vừa chết đi.

Thần không bao giờ xuất hiện chỉ sau một lần hiến tế, chúng ngủ yên dưới biển sâu, ở một không gian khác mà con người không thể đặt chân tới.

Số lượng vật tế quá ít hoặc quy mô quá nhỏ, tiếng kêu của vật tế khi chết cũng không đủ bi thảm thì sẽ không có cách nào lọt vào tai nó. Vì vậy chờ đợi nó xuất hiện là một quá trình lâu dài, việc gϊếŧ chóc có thể kéo dài hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm.

Lúc này, mặt trời dần chìm xuống dưới đường chân trời, vầng trăng bạc nhô lên.

Con người không chú ý.

Gió nổi lên, mặt biển bắt đầu nhấp nhô.

Họ nhảy xuống biển, kéo xác cá voi lên thuyền. Dòng nước đỏ thẫm tràn vào thân tàu, dính trên người các thuyền viên.

Không ai để ý tới bởi vì cuộc săn bắt này đã lặp đi lặp lại nhiều lần, rất phổ biến cũng rất bình thường, thời tiết trên biển vốn khó lường, chỉ cần cập bến trước khi bão ập đến sẽ không bị thiệt hại gì.

Mặt trăng bạc biến mất, mây đen tụ lại, bầu trời chuyển sang màu đỏ sẫm kỳ lạ.

Những cột khói xám đen xông lên mặt biển, nước biển rung chuyển dữ dội, trời đất quay cuồng, con tàu săn cá voi lắc lư như một món đồ chơi bị chơi đùa trong bồn tắm, không ngừng có người bị ném xuống biển.

Dưới đáy biển vang lên tiếng ầm ầm đáng sợ, một tảng đá ngầm màu đen khổng lồ trồi lên trên mặt biển.

Những mảnh đá vụn bong ra từ trên Đá ngầm quái quỷ tựa như còn sống, nhanh chóng lan ra trên mặt biển, tạo thành một cái bóng khổng lồ.

Trong chốc lát, nó “nuốt chửng” tất cả sự sống trên biển, bao gồm cả thuyền săn cá voi và các đàn cá gần đó.

Cái bóng tiếp tục mở rộng, tiến về phía đường bờ biển.

Đằng trước bóng đen, mây giông ầm ầm hướng về thị trấn, như người hầu đang mở đường.

Các nhà kho bị cuốn trôi, khu buôn bán trên cảng biến thành đại dương bao la.

Xác cá voi bị chặt rời nổi lên, xưởng sản xuất dầu cá voi bị nước lũ cuốn thành đống đổ nát, con người vùng vẫy bám vào những tấm ván gỗ cố gắng hết sức để leo lên vùng đất cao hơn nhưng bóng đen đã đến.

Bầu trời đỏ thẫm bao trùm thị trấn.

Khoảnh khắc con người nhìn thấy cái bóng kinh hoàng trôi từ biển vào, họ lập tức hét lên, ôm lấy đầu, rơi xuống nước.

Người ở xa hơn bị thủng màng nhĩ, hai mắt chảy máu và la hét điên cuồng.

“Tỉnh dậy, John!”

“Cậu ta không chịu được đâu, bác sĩ Abel, cho cậu ta một mũi morphine đi.”

“Cố gắng lên!”

Tầm nhìn của John mờ mịt, các khối màu sắc thay đổi và lắc lư. Anh thở hổn hển, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng John cũng cảm nhận được sự tồn tại của “cơ thể mình”. Người anh đầy mồ hôi lạnh, tay chân bị trói chặt vào giường bằng dây trói. Trên chiếc bàn bên cạnh có một ngọn nến đang cháy, cảnh sát trưởng Alson đang ngồi đó với vẻ mặt mệt mỏi.

Ông ta đang cầm một chiếc tẩu thuốc kiểu cũ trên tay, hốc mắt trũng sâu.

“Cậu tỉnh rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” John thấy giọng mình khàn khàn. Anh nhớ mình đang đọc bút ký của mục sư già trong phòng khám của bác sĩ, hình như vô tình ngủ quên?

Cuốn bút ký này rất quan trọng, John muốn biết thêm về lịch sử của thị trấn Đá Ngầm Đen, cũng như nguồn gốc của Johnson.