[Ngày 05.08.2024]
----------
John đã dễ dàng tìm được két sắt ở ngăn bí mật phía sau giá sách.
Bác sĩ Abel giúp cầm đèn pin, miệng liên tục lẩm bẩm mấy con số và từ ngữ.
“…Tôi nghĩ mật khẩu có thể là ngày sinh nhật. Không, không, nó quá đơn giản. Có thể đó là một con số được mã hóa từ chữ sự tồn tại huyền bí theo một quy tắc nào đó.”
John lắc đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của bác sĩ Abel: “Cho tôi mượn ống nghe của ông.”
“Hả?” Bác sĩ Abel đực mặt ra.
“Mau lên, không cần mật khẩu, loại két sắt kiểu cũ này rất dễ mở.” John thúc giục.
Bác sĩ moi chiếc ống nghe trong vali ra. John cầm lấy rồi áp đầu ống nghe vào két sắt, đồng thời từ từ xoay nút và lắng nghe những âm thanh bên trong. Khoảng ba phút sau, có tiếng “cạch” giòn giã từ khe cắm bên trong két, cửa két mở ra.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?” Bác sĩ Abel trợn mắt sửng sốt, vẻ mặt như thể thế giới quan đã tan nát. Trước ngày hôm nay, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng công cụ chẩn đoán bệnh mà mình dùng cũng có thể dùng để mở khóa.
John muốn giải thích đây không phải là dụng cụ phá khóa mà là dụng cụ phụ trợ, tuy nhiên nhìn vẻ mặt suy sụp của bác sĩ, tốt hơn hết là đừng nói thêm gì làm ông ta sốc hơn.
“Đây chỉ là thủ thuật nhỏ thôi, bác sĩ không cần dùng đến đâu, được rồi, chúng ta cùng xem bên trong có gì nào.” John lấy đèn pin chiếu vào két.
Đồ đạc trong đó được sắp xếp ngay ngắn, John xem qua chúng, tìm thấy một số chứng khoán Hà Lan và Tây Ban Nha, một hộp đựng tiền cổ và một cuốn sổ bút ký bìa màu xám.
“Là cái này.” Bác sĩ Abel xác nhận.
Cuốn bút ký đã cũ, bìa da có dấu hiệu sờn rách rõ ràng. Khi mở ra, nửa phía sau có dấu vết bị phồng lên do ngâm nước, chữ viết hơi nhòe và mờ.
John lướt qua sơ sài, không đọc kỹ mà nhanh chóng cất cuốn bút ký đi, đóng két lại.
“Về phòng khám, đừng ở đây quá lâu.”
“Hả?” Bác sĩ không hiểu, sao không xem ở đây luôn?
John giải thích: “Ở đây không an toàn, Johnson đã từng tới đây vào ban ngày. Tuy không hiểu về sức mạnh huyền bí, nhưng tôi nghĩ thần Biển nhất định có thể cảm nhận được dấu vết mà sức mạnh này để lại, chỉ cần nó tỉnh dậy, rất có thể sẽ đến đây kiểm tra. Vì vậy khả năng xảy ra chuyện gì đó nếu chúng ta ở lại đây là rất cao.”
“…Vậy thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi!”
Bác sĩ Abel chạy như bay. Chạy được nửa đường, ông ta chợt nhận thấy nhà thờ sáng trưng, khác hẳn với bóng tối đáng sợ khi họ bước vào.
“Ánh trăng?” Bác sĩ bối rối nghĩ, trăng sáng thế sao? Ông ta sống ở thị trấn Đá Ngầm Đen đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy thứ ánh trăng sáng như ánh đèn điện này.
“Nguy rồi!”
John chợt phát hiện nữ tu đã biến mất. Họ đã chuyển nữ tu đang ngủ say lên chiếc ghế dài trong nhà thờ, nhưng bây giờ nó trống rỗng.
John kéo bác sĩ vào bóng tối cạnh tường, rồi thận trọng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, trên bầu trời đêm có vầng trăng non, ánh trăng bàng bạc bao phủ mặt đất như một tấm lụa.
John nhìn thấy nữ tu đang bước đi loạng choạng, trước mặt cô là bốn bóng người với dáng đi kỳ lạ.
“Những người còn sống sót trên tàu Gió Tây.”
John cảm thấy hối hận khi nghĩ đến việc mình đã cởi trói cho những người này. Khi đó, anh không hề biết rằng mọi chuyện sẽ phát triển như thế này.
“Bọn họ cũng tiếp xúc với tồn tại huyền bí?” Bác sĩ ngơ ngác hỏi, nếu không sao lại dính đạn thế này?
Chẳng bao lâu bác sĩ lại nhớ lại lời nói huyên thuyên của những người này khi cơn sốt vẫn dai dẳng.
Tàu, bão tố, trăng non…
Răng bác sĩ Abel va vào nhau cành cạch, ông ta run run hỏi: “Tàu Gió Tây gặp thần Biển ở ngoài biển sao?”
“Tôi không biết, chúng tôi chỉ nhìn thấy mặt trăng kì lạ này trong cơn bão.” John hạ giọng, anh đang nghĩ về con tàu ma.
Có vẻ như hôm đó tàu Gió Tây đã gặp phải hai sự kiện huyền bí trên biển, một là trăng non, một là con tàu ma.
“Này, sao chỉ có bốn người?” Bác sĩ Abel nhìn những bóng người mộng du đó, thắc mắc.
“Thuyền trưởng không có trong đó, hình như người còn lại bị gãy chân…”
Giọng nói của John đột ngột dừng lại, vì anh nhìn thấy một bóng người khác đang bò một cách khó khăn trên đường mòn.
Những người không thể đi được đang bò.
Khiến người ta phải rùng mình.
Sắc mặt bác sĩ Abel tái nhợt, ông ta đang định nói gì đó thì ý thức đột nhiên mơ hồ.
John phát hiện nửa người bác sĩ bị ánh trăng chiếu sáng, anh biến sắc, vội vàng kéo ông ta vào trong hành lang.
Nhưng đã quá muộn, John nghe thấy tiếng hát du dương từ xa vọng lại, mí mắt anh càng lúc càng trĩu nặng, hai tay không còn sức lực.
John ngã xuống đất.
John biết mình đang nằm mơ.
Anh đang đứng trên một bãi biển, nhưng nước biển lại có màu đỏ.
Dường như có thứ gì đó đang lăn lộn trong nước, nhưng nước đυ.c quá, anh không nhìn rõ được gì.
Sau đó nước bắt đầu sôi lên, tảng đá ngầm màu đen khổng lồ từ từ nhô lên từ đáy biển.
Tảng đá này không có gì đặc biệt, nó giống như đá ngầm thông thường, có màu đen tuyền, có nhiều lỗ thủng và bị nước biển ăn mòn nghiêm trọng. Tuy nhiên, không có gì bám trên đá, cũng không thấy dấu vết của sò ốc hay rong biển.
Ngoài ra, nó quá lớn.
Trong giấc mơ, đá ngầm có độ cao gần bằng bầu trời đầy sao, cả vùng biển đều bị bóng của nó bao phủ.
Vầng trăng bạc nhô lên từ đáy biển, đá ngầm bắt đầu rung chuyển dữ dội, những khối đá vụn không ngừng bong ra, rồi những âm thanh khủng khϊếp vang lên tràn ngập cả giấc mơ.
John đau đớn khom người, cố hết sức bịt tai lại nhưng âm thanh vẫn vang lên liên tục.
Dường như vô số người đang khóc lóc, la hét và vùng vẫy.
Đó là âm thanh từ địa ngục.