Chương 18

[Ngày 05.08.2024]

--------------------

“Cuốn bút ký đó đang ở đâu?”

John vội hỏi.

Không phải anh không tin lời kể của bác sĩ Abel, mà do vị bác sĩ khăng khăng tin vào khoa học này có thể chỉ coi một số câu “hữu ích” như là thơ ca hay đồng dao của trẻ con khi đọc bút ký, và không để ý lắm, có lẽ ông ta không thể nhớ ra hết mọi thứ ngay bây giờ được.

John kéo bác sĩ đi, đưa ông ta vào bìa rừng, cách xa Johnson.

“Hãy nghĩ kỹ lại xem, mục sư Cornell đã đặt nó ở đâu?”

John nhận ra đây là cơ hội tốt để tìm ra sự thật.

Mấu chốt của vấn đề nằm ở mục sư già!

Tại sao mục sư già biết con tàu ma, sao lại sợ bị Johnson tìm thấy, huyền thoại thần Biển của thị trấn Đá Ngầm Đen có nghĩa là gì… Biết đâu tất cả những bí ẩn này có thể được giải mã!

“Mục sư Cornell đã viết đoạn văn này, hẳn ông ấy đã tiếp xúc với sự kiện huyền bí, hiểu rõ nó hơn tôi và ông.” John tỏ ra nghiêm túc.

Phần còn lại, anh không cần nói thì bác sĩ Abel cũng có thể nghĩ tới.

Họ bị mắc kẹt ở đây với một người vô hình bên cạnh.

Nếu hỏi trực tiếp Johnson, đó là “tiếp xúc với người huyền bí”, tình trạng của họ sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, đồng thời sẽ xuất hiện một loạt triệu chứng của bệnh tâm thần, bao gồm ảo giác thính giác và ảo giác thị giác. Muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng này, thoát khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, thì phải lấy thông tin từ một con đường khác.

Cuốn bút ký của mục sư già rất quan trọng!

“Tôi… cậu để tôi nhớ đã.”

Bác sĩ Abel mặt mày ngơ ngác, không biết là vì cú sốc quá lớn nên mất đi lòng tin đối với khoa học, hay là quá sợ hãi trước tình huống kỳ quái này.

Mưa hắt vào trên mặt John vừa buốt vừa lạnh, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Ở phía xa, cảnh sát trưởng Alson đang hét lớn, mong mọi người bình tĩnh, đồng tâm hiệp lực để thoát khỏi tình thế khó khăn. Những người phản đối tỏ ra thờ ơ, còn những người sợ hãi thì bụm mặt khóc lóc.

“Bóng ma” không giống người sống kia thì đứng đó, lặng lẽ nhìn tất cả. Đội một chiếc mũ chóp màu đen, mặc áo choàng và mặc áo khoác cắt may từ chất liệu đắt tiền, đôi giày da bóng được chế tác tinh xảo không hề dính một vết bùn nào.

Hệt như những người được gọi là quý ông đi xe ngựa bốn bánh, tay cầm gậy trang trí bằng đá quý và bước đi trên những bậc thang trải thảm của nhà hát lớn. Từ khi sinh ra cho đến khi chết đi, họ sẽ không bao giờ đặt chân đến những con đường bẩn thỉu của Luân Đôn.

Đúng vậy, tên này có thể chỉ đang thưởng thức một vở kịch.

Vở diễn mang tên thị trấn Đá Ngầm Đen, kể lại câu chuyện về sự sống, cái chết và những vui buồn của trần gian.

Chết tiệt, ai lại muốn biểu diễn miễn phí trên sân khấu? Hay mạo hiểm mạng sống của mình để biểu diễn?

John lau nước mưa trên mặt thật mạnh, quả quyết nói: “Chúng ta trở về đi, mục sư Cornell bỏ chạy, bút ký của ông ấy nhất định vẫn còn trong nhà thờ, ông có thể vừa đi vừa nghĩ.”

“Sao cơ?”

Bác sĩ Abel bàng hoàng, họ đã trốn thoát được đến đây, và giờ lại muốn quay lại nhà thờ?

John hỏi: “Vậy ông định ở lại đây làm gì? Không qua được rãnh sâu, lại không có đường, chỉ đứng đó tắm mưa?”

“Thế nhưng…” Bác sĩ ôm lấy vali của mình, vẻ mặt khϊếp sợ.

John kéo ông ta đứng dậy, ra hiệu về phía Johnson: “Hay là ông muốn ở lại đây để bị kẻ đó theo dõi?”

Bác sĩ Abel vùng vẫy một lúc, John chưa kịp kéo tiếp thì ông ta đã chủ động bỏ chạy.

“Bác sĩ? John?” Chủ quán rượu nhìn họ chạy đi, mặt đầy vẻ bối rối.

Có điều, theo thói quen của người Bắc Âu, họ không quan tâm nhiều đến chuyện của người khác, nên chủ quán rượu chỉ lưỡng lự vài giây chứ không đuổi theo.

Hơn nữa, có vài người dân thị trấn cũng lặng lẽ quay trở lại. Dẫu sao thì, khi chạy trốn không phải ai cũng mang theo thức ăn, bây giờ họ vừa lạnh vừa đói, lại không có lều để che mưa.