Chương 16

[ Ngày 04.08.2024]-------

Lúc đó là bốn giờ chiều, bầu trời tối như màn đêm. Mùi lưu huỳnh trong không khí ngày càng nhạt dần. Những âm thanh kỳ lạ phát ra từ các vết nứt trên mặt đất cũng biến mất.

Mọi người không thể biết đây là sự yên tĩnh trước khi thảm họa bắt đầu, hay thảm họa đã kết thúc.

“Có lẽ ngọn núi lửa này… vẫn chưa đến lúc phun trào.” Bác sĩ Abel lắp bắp..

Sau đó ông ta thực sự nghĩ ra một lời giải thích khoa học hợp lý, và tự tin trở lại.

“Đúng vậy, trước khi núi lửa hoàn toàn phun trào, sẽ xuất hiện một số hiện tượng dị thường, sức ép của địa tầng sẽ tìm ra một số điểm yếu, sau đó xuất hiện vết nứt, lỗ phun khí và những thứ tương tự. Quá trình này kéo dài từ khoảng ba ngày đến một tuần, tôi đã đọc về nó trên các tạp chí khoa học.”

John thầm nghĩ, những tạp chí khoa học này cũng khá thú vị, nhưng sau khi đăng ký, chúng có thực sự được gửi đến một bưu điện xa xôi như ở thị trấn Đá Ngầm Đen của Iceland không?

Nhưng lúc này không phải lúc bàn luận khoa học, John hỏi: “Thị trấn Đá Ngầm Đen chỉ có một lối ra duy nhất này sao?”

Lòng tin của bác sĩ Abel biến mất trong nháy mắt, ông ta tái mặt nói: “Đây là một mũi đất, ba mặt đều là biển bao bọc. Ngoại trừ đường biển, đây là con đường duy nhất.”

John suy nghĩ một lúc, tìm một hòn đá khá lớn, ném thẳng xuống cái rãnh sâu phía trước.

“Khoan đã!”

Bác sĩ Abel sợ hãi đưa tay ra ngăn cản, nhưng chậm một bước. Vẻ mặt ông ta đầy sợ hãi, như thể lo lắng John sẽ đánh thức con quái vật đang ngủ say dưới lòng đất.

“Có chỗ đệm.” John nhắc nhở.

Khi khe núi sâu hình thành, ngọn núi gần đó sụp đổ, đất lở cuốn theo những cái cây thấp xuống dưới khe núi. Thứ bùn nhão này có tính kết dính rất mạnh, thậm chí còn cuốn theo đá tảng chuyển động trong lòng nó.

Lúc này, một âm thanh trầm đυ.c truyền đến từ trong rãnh sâu bên dưới.

John cầm lấy một cành cây, vạch vài vết trên bùn rồi dùng đế giày lau sạch nó, thở dài: “Độ sâu ít nhất là 46 feet, bây giờ xây cầu rất nguy hiểm, rãnh này có thể sẽ rộng hơn và sâu hơn, chỉ có thể chờ xem ngày mai.”

Bác sĩ Abel giận dữ nói: “Cậu quá liều lĩnh, lực đập của viên đá có thể phá hủy sự cân bằng mong manh hiện nay, khiến magma phun trào.”

“Ông vừa mới nói, không có con đường nào khác.” John nhắc nhở: “Chúng ta bị chôn chân ở chỗ này rồi.”

Khi nào núi lửa phun trào có quan trọng không? Dù sao cũng không thể chạy thoát. Hơn nữa, đây không phải là miệng núi lửa, tốc độ phun trào cũng không cao lắm nên có thể sẽ giảm bớt áp lực địa tầng.

Bác sĩ Abel kiên quyết khẳng định: “Phải có cách nào đó. Nếu không được, chúng ta sẽ chế tạo khinh khí cầu.”

John: “…” Anh đã đánh giá thấp bác sĩ.

Khinh khí cầu thực sự là một ý tưởng hay, nhưng việc chế tạo nó đòi hỏi công nghệ và thời gian, còn số lượng người trên khinh khí cầu thì có hạn.

John đang định nêu ra điểm này thì chợt nhìn thấy bóng cây thấp thoáng đằng xa, và người đang đứng đó.

Johnson.

Tên này còn chưa đi!

Lý trí bảo John đừng đến gần kẻ nguy hiểm này. Nhưng câu đố đang ở ngay trước mắt, như thể một bữa ăn ngon được đặt dưới mũi một người vô gia cư… Giả vờ như không nhìn thấy nó thực sự rất khó.

Mục sư Cornell, Johnson, con tàu ma… Mối liên hệ ở đây là gì?

Tại sao Johnson lại xuất hiện để cứu những người dân thị trấn bị tiếng hát mê hoặc, rồi lại biến mất trong hỗn loạn sau khi giải cứu họ? Lẽ nào Johnson không biết rằng đứng đây trong bộ quần áo của mình cũng nổi bật như trộn một viên ngọc vào giữa những viên sỏi?

John chưa kịp tìm ra câu trả lời thì bác sĩ Abel đã sáp lại đó.

“Xin chào ngài, tôi là bác sĩ Abel của thị trấn, ngài đến từ bên ngoài à?”

Hỏi hay lắm! Cầu đường bị nước lũ cuốn trôi mấy ngày nay, nếu Johnson là người ngoài thì làm sao mà vào được đây?

John lặng lẽ nhích lại gần, định nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Johnson đưa tay nâng vành mũ lên, rồi hơi cúi đầu xuống (so với y, bác sĩ Abel lùn quá), nói nói giọng đều đều: “Tôi đến bằng tàu cách đây vài ngày.”

“Vậy sao?” Bác sĩ Abel có vẻ bối rối, ngập ngừng hỏi: “Đó chắc hẳn là một con tàu rất lớn và rất tốt!”

“Không, đó là một con tàu rất lâu đời, rất cũ kỹ.”

Johnson bình tĩnh trả lời, nhưng John lại toát mồ hôi lạnh. Nếu Johnson nói đến con tàu ma thì quả thực nó đã rất cũ, giống như một con tàu Tây Ban Nha từ hai trăm năm trước.

“À, tôi nói mà! Nếu có một con tàu như thế cập bến thì làm sao mà tôi chưa từng nghe đến được!” Bác sĩ Abel vẫn không từ bỏ thăm dò: “Thật khó tưởng tượng một quý ông như ngài đây lại bước chân lên một con tàu đánh cá cũ kỹ, mùi trên đó không dễ chịu chút nào.”

“Gần thị trấn Đá Ngầm Đen chỉ có thuyền đánh cá nhỏ mới cập bến được, phải không?” Johnson hỏi lại.

Y hơi nhướng mày, khi quay đầu lại, đường nét khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh băng, trong suốt như một khối thạch anh được chạm khắc.

John cuối cùng đã nhận ra vấn đề lớn nhất của Johnson.

Trông y không giống người sống chút nào!

Nước da nhợt nhạt, giọng nói cũng như ánh mắt đều không ấm áp.

Nhất là khi nhiệt độ đã giảm mạnh như hiện nay, bác sĩ Abel khi nói chuyện sẽ phà ra hơi ấm, tức là có một làn sương trắng thoát ra, nhưng Johnson thì không!

John không nhịn được khoanh tay lại, anh cảm thấy lạnh hơn rồi.