[Ngày 04.08.2024]
-------
Chẳng mấy chốc John đã mất đi hứng thú tự giễu mình, bởi vì đứng bên cửa sổ phòng khám, anh có thể nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi của mặt biển bên dưới. Nước biển như nồi súp đang sôi, sóng cuồn cuộn không ngừng.
Ba cột khói đen xám từ từ “bốc lên”, khiến người ta nghi ngờ có một con tàu hơi nước ẩn dưới đáy biển đang xả làn khói dày đặc thông qua ống khói của nó. Khói đen rất dễ thấy, nhìn từ xa trông như được nối liền với những đám mây đen treo thấp trên bầu trời.
“Đúng là núi lửa thật rồi!”
Cảm nhận được điều bất thường, bác sĩ Abel cũng đến bên cửa sổ nhìn quanh, rồi tái mặt vì sợ hãi. Ông ta vội vàng gọi tên trợ lý, gọi người thu dọn hành lý.
“Trong phòng khám vẫn còn bệnh nhân.” John nhắc nhở.
“Không kịp nữa đâu.” Bác sĩ Abel toát mồ hôi hột: “Chúng ta không thể khiêng nổi nhiều người như vậy. Nếu núi lửa phun trào, cả thị trấn sẽ không thể trốn thoát. Ngay cả những ngôi nhà trên sườn đồi cũng sẽ bị dung nham và đá vụn phun trào phá hủy.”
John chạy xuống theo bác sĩ, nhắc nhở: “Cầu và đường dẫn ra ngoài thị trấn Đá Ngầm Đen đã bị lũ cuốn trôi rồi.”
“Đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi biết một con đường mòn trên núi.” Bác sĩ Abel hốt hoảng nhét tài sản, giấy tờ vào vali.
Lúc này nữ tu đột nhiên chạy vào: “Bác sĩ, không xong rồi, mục sư Cornell tỉnh lại, giật đứt dây rồi chạy như điên xuống núi.”
“Cái gì?”
Bác sĩ bàng hoàng, ông ta đã dùng biện pháp mạnh để khống chế bệnh nhân tâm thần, vậy mà mục sư vẫn có thể thoát ra được? Nhưng lúc này không có thời gian đuổi theo, bác sĩ Abel vội vàng bảo nữ tu ra xem bên ngoài có chuyện gì.
John vẫn còn nhớ tới con dấu và thư của mục sư già, tình thế cấp bách, anh chỉ có thể làm trộm một lần.
Vài phút sau, John mang theo một xấp thư được bọc kín (để làm giả và so sánh) cùng với con dấu, vội vã theo bác sĩ Abel đang xách một chiếc vali ra ngoài.
“Nữ tu đâu?”
“Cô ấy không chịu đi, đang cầu nguyện.”
“Trợ lý của ông đâu?”
“Cậu ấy nhất quyết đòi về nhà gặp bà nội.” Bác sĩ Abel không ngoái lại, chạy thẳng về phía trước.
John liếc nhìn những người đang nằm trong phòng phòng khám, lòng do dự, nhưng anh cũng biết lúc này do dự đồng nghĩa với cái chết, nên anh nhanh chóng cởi trói cho họ, để ít nhất họ có thể chạy được khi thảm họa xảy ra. Mặc dù họ đều bất tỉnh, vết thương của họ sẽ trở nên trầm trọng hơn nếu cử động, nhưng nếu lỡ như vậy thì sao?
John hành động rất nhanh, khi anh chạy ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của bác sĩ Abel.
Mặt đất rung chuyển ầm ầm, mây đen xám xịt lóe lên một màu đỏ sậm kỳ dị. Một cơn gió biển thổi qua, mùi lưu huỳnh nồng nặc gắt mũi. Một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên đường phố và tiếp tục mở rộng.
Bác sĩ Abel bị trượt chân, ngã xuống vũng nước đọng, cả người đầy bùn.
Người trong nhà cũng chạy ra ngoài, thị trấn trở nên hỗn loạn. Có người hét lớn tên người thân của mình, người khác khóc vì sợ hãi.
Nước đọng trên đường chảy vào các vết nứt, nhưng không thể lấp đầy được. Các vết nứt vẫn đang bốc khói. Những loại khí đó rõ ràng là độc hại, người hít chúng vào đều thấy chóng mặt.
“Đi thôi! Đừng lãng phí thời gian, đi nhanh lên!” Cảnh sát trưởng Alson một tay ôm một đứa bé đang khóc, tay kia đỡ một bà già, hét lên bằng hết sức mình.
Khi John chạy đến cửa quán rượu, anh nhìn thấy lão Jack.
“Cuối cùng cậu cũng quay lại.” Chủ quán rượu không mang theo hành lý gì, ông ta xách theo một túi khoai tây và cá khô, thấy hai tay John trống không, bèn dứt khoát nhét cho anh một túi rồi quay người đi về vác thêm một túi bắp cải.
Vết nứt trên mặt đất càng ngày càng lớn, lúc đầu chỉ có một chân lọt vào, nhưng hiện tại đủ cho một người rơi vào.
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên, John vội vàng quay lại, phát hiện đám bụi khổng lồ bao trùm khu vực gần bờ biển.
“Nhà sập xuống đất, đừng nhìn nữa.” Chủ quán rượu thúc giục, quan trọng là phải trốn thoát. Tuy nhiên, ông ta vẫn nhất quyết mang theo đồ ăn khi chạy trốn.
“Hù… ùng ục…phụp phụp…”
Những âm thanh kỳ lạ phát ra từ sâu trong vết nứt.