[ Ngày 02.08.2024]
-----------
Người đàn ông râu quai nón đi một đôi ủng cao su ống cao, khi nhìn John trong phòng thì phải cúi người mới để lộ mặt ra được. Khi ông ta đứng thẳng lên, khung cửa chỉ tới ngực.
Tất nhiên đây không phải là nhà của người khổng lồ, chẳng qua là trần nhà quá thấp.
Bệnh viện trong ấn tượng của John phải là có chữ thập, y tá mặc đồ nữ tu, những bức tường xám đen và người bệnh ở giường bên đang rêи ɾỉ đau đớn, chứ không chất đầy những củ cải, bắp cải, và khô cá muối.
“…Đây là quần áo, đồ cũ của cậu giống hệt như rong biển lấy từ bụng cá ấy, đã nhăn nheo lại còn tanh rình nữa, không mặc được đâu.”
Người râu quai nón nói tiếng Anh rất nặng khẩu âm địa phương, John nghe cũng mất sức, anh chỉ có thể lắp bắp nói bằng tiếng bản địa: “Cảm ơn, con thuyền tôi đi chìm rồi, phải không?”
“Đúng, chúng tôi vớt được cậu trên bờ biển, giống vớt con cá lớn mắc cạn đấy… Cảm ơn trời đất! Cậu biết nói tiếng của chúng tôi!” Người kia thở phào.
“Trên quầy ở ngoài có súp rau củ và bánh mì nướng.” Ông ta bỏ lại một câu, rồi xách thùng nước đi mất.
John cố hết sức mặc quần áo vào, cúi đầu mò mẫn ra cửa, nhìn thử mới hiểu “quầy” có nghĩa là gì.
Nơi này là một quán rượu. Đi qua hành lang chất đầy những thùng rượu gỗ lớn, bên ngoài là quầy.
Một cái nồi đồng chứa đầy nước treo trên giá sắt ở chỗ bếp lửa, cạnh đó là một nồi súp rau củ nóng còn đang bốc khói, vài cái bánh mì đã nướng xong đặt cả trên giá.
John cúi đầu nhìn chồng chén gỗ, đĩa gỗ, môi lớn đã rửa sạch xếp thành chồng, cùng với dao cắt bánh mì, cảm thấy chủ quán rượu kia chắc là muốn anh tự làm.
“Xin chào.”
Thanh âm bất thình lình vang lên, khiến John suýt chút nữa thì cắt vào tay mình. Anh quay đầu lại, phát hiện ở nơi tối tăm mà bếp lửa không chiếu đến có một người đang ngồi. Nếu y không chủ động lên tiếng chào hỏi, có lẽ anh còn khôn nhận ra ở đó có người.
Người nọ đẩy cốc rượu thiếc trước mặt ra. Ngón tay y dài, tinh tế. Nhìn là biết không phải người lao động chân tay.
“Ta là bác sĩ Johnson, rất vui khi thấy tinh thần của anh khá tốt.”
Người nọ đứng lên, bước về trước một bước, đến phạm vi lửa trong lò chiếu sáng. Diện mạo của y cũng hiện ra.
Áo khoác dài màu đen, ghi lê ngắn cắt may vừa vặn, gương mặt anh tuấn nhưng tái trắng. Đừng nói là ở một quán rượu cũ kỹ thế này, dù là quán cà phê tại Luân Đôn cũng sẽ không ai nỡ trách móc quý ông đây ăn mặc không đúng mực. Tay phải của bác sĩ Johnson đang cầm một cái đồng hồ quả quýt bằng vàng, nối với dây xích mảnh khuất sau túi áo sơ mi.
“Anh tỉnh lại sớm hơn nửa giờ so với dự kiến của ta, ta đang định ăn xong bữa tối mới đến xem tình hình của anh.” Vị bác sĩ này rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi, mái tóc đen hơi xoăn chải chuốt gọn gàng. Y có đôi mắt xanh lam nhạt, đeo chiếc kính một mắt, nụ cười trên môi nhưng đôi mắt không chút cảm xúc.
Đây không phải là loại người mà John thích giao thiệp. Nhưng vào thời điểm này, bất cứ một ai đó tuân theo lễ nghi xã hội và chịu trao đổi vẫn tốt hơn là người Iceland. Nếu không, có lẽ anh còn không biết phải cảm ơn thế nào, chứ đừng mong đến việc hỏi thăm tình hình.
Bây giờ John chẳng có đến một đồng penny, anh cố nhịn cơn đói, chủ động chìa tay ra: “Chào ngài, bác sĩ Johnson, có thể gọi tôi là John. Ngài là người Anh sao?”
“Phải, ta mở một phòng khám trong thị trấn.”
Bác sĩ Johnson không bắt tay John. Y thản nhiên quay người đi, cắt hai lát bánh mì, rồi đưa cái đĩa cho John.
“Anh nên bổ sung thể lực.”
John đành nhận cái đĩa, rồi tự múc cho mình một chén súp rau củ.
“Xin lỗi, phòng khám của ta quá nhỏ… Ngày hôm qua có bảy người được vớt lên, anh là người duy nhất không có vết thương nào rõ ràng, cũng không bị sốt cao liên tục, nên ta đã nhờ lão Jack chủ quán rượu chăm sóc anh giùm.”
Bác sĩ Johnson ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giải thích nguyên nhân vì sao John lại nằm trong nhà kho, sau đó nhìn anh ăn. Sau vài phút im lặng, y bất ngờ hỏi: “Các anh đã gặp cái gì trên biển?”