[Ngày 02.08.2024]
Chuyện xưa thứ nhất : Năm 1925, thị trấn Đá Ngầm Đen
------
Phải nói rằng, con người một khi rời khỏi gia đình, bước lên hành trình mới, rất dễ gặp phải những sự cố khó lường giữa đường.
Năm 1925, John Doe bước lên con thuyền mang tên Gió Tây.
Mây đen giăng đầy, mưa gió điên cuồng.
Mặt biển như một tờ giấy trong tay đứa bé nghịch ngợm, bị gấp theo ý thích, thỉnh thoảng lại đảo một cái chín mươi độ. Bầu trời và mặt biển như mất đi ranh giới, trộn lẫn vào nhau, những cơn sóng cao vài mét và mưa lớn chiếm lĩnh tất cả mọi nơi mà mắt người thấy được.
“Bánh lái bên trái!” Thuyền trưởng sức cùng lực kiệt, thét lên.
Thế như giọng nói của ông ta không truyền được vào tai những người trên boong thuyền. Sấm chớp xé rách bầu trời, cột buồm chính của con thuyền đã gãy, một nửa cháy đen, phần còn lại cũng đã bốc cháy, nhưng rồi được ơn mưa dập tắt. Ánh sáng biến mất, mấy chữ “tàu Gió Tây” trên mạn thuyền một lần nữa bị sóng biển cắn nuốt.
“Chúa ơi!” Một thủy thủ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mất đi cột buồm chính, có lẽ họ không còn cách nào để vượt qua cơn sóng lớn kế tiếp.
“Thần Biển đang nổi giận, là thần Biển!” Một thủy thủ già khác rõ ràng có đức tin không giống người kia đang túm chặt lấy dây buồm, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Biển băng mùa này chưa bao giờ có bão lớn như vậy… thần Biển…”
Cột buồm ngã xuống đập thủng một lỗ lớn trên boong thuyền. Trong khoang thuyền, một người đàn ông trông có vẻ là hành khách nhanh nhẹn chui xuống dưới gầm giường, may mắn không bị gỗ vụn vỡ tung tóe “từ trên đầu” cắm vào người.
Thế nhưng anh đã phải trả giá cho lựa chọn này ngay một giây sau đó, cả con thuyền bị sóng nhấc lên thật cao rồi rơi thẳng xuống, đầu của người đàn ông đập mạnh vào ván giường, làm anh ta ngất đi. Tay của anh gác lên hành lý của mình, trên vali có khắc tên của chủ nhân nó.
“John Doe”.
Lúc này, thân thuyền thình lình chấn động. Sóng lớn vô tình nuốt chửng nó. Ba giây sau, tàu Gió Tây lắc lư qua lại, gian nan vượt qua ngọn sóng.
Nước mưa, nước biển chảy xuống qua cái lỗ bị cột buồm đập thủng vào trong khoang thuyền, nước đọng lại khiến John bị sặc tỉnh dậy. Anh khó khăn vùng vẫy một lúc, bò ra khỏi gầm giường.
Chờ đã, hình như thuyền không lắc nữa.
Nguy to! Thuyền sắp chìm?
John không màng đến cái đầu nặng như chì, vội vàng giẫm lên ván giường, cố gắng bám lên lỗ thủng trên trần nhà tìm cách bò ra ngoài. Sức cánh tay anh rất lớn, chân đạp vào vách thuyền, nhanh chóng trèo lên boong thuyền.
“Khụ khụ.”
John kiệt sức mở mắt ra, lảo đảo rồi đứng vững được. Anh mừng rỡ nhận ra xung quanh không còn là biển khơi vô tận nữa. Anh không cảm nhận được sức nổi của nước biển và sức kéo xoắn ốc sinh ra khi con thuyền đang chìm.
Mưa vẫn rơi.
Giọt mưa rất lớn, đập lên da đau buốt.
Gió đang dịu dần, sóng biển cũng đang bình lặng trở lại.
Các thủy thủ, lái chính và thuyền trưởng cả người ướt đẫm đứng ngây ra trên boong thuyền, ngơ ngác pha lẫn với kinh sợ, ngẩng đầu nhìn trời.
Rất tự nhiên, John cũng ngẩng lên nhìn theo…
Mây đen đã tan biến không còn dấu vết gì, một vầng trăng lưỡi liềm cong cong sáng rực treo ở chân trời.
Trăng non.
Giữa cơn bão làm sao có thể thấy trăng? Trừ khi vừa rồi trời không mưa, mà là do một cái ống nước khổng lồ trút xuống đầu họ?
Thế giới tưởng chừng chia thành hai nửa, một bên là đêm trăng thanh gió mát, bên còn lại mưa như trút nước.
Ánh trăng xuyên qua đường phân cách vô hình, nhẹ nhàng rắc những tia sáng nhạt nhòa như sương. Mỗi gương mặt đều toát ra một màu trắng bệch kỳ dị.
“…Sao kìa.” Chẳng biết là thủy thủ nào cố nén nỗi kinh hoàng, thì thào.
Những ngôi sao này càng thêm quỷ dị, vì chúng nó đang di động chậm chạp bằng tốc độ mà mắt người có thể thấy được, mà hình dạng của chúng lại không khớp với bất cứ bản đồ sao theo mùa nào.
“Chắc chắn đã lệch khỏi tuyến đường rồi, cuối cùng chúng ta đang ở đâu?”
“Không, nước đang tràn vào!”
Tiếng kêu gào hoàng hốt vang lên, mọi người hoàn hồn, vội vàng đi sửa mạn thuyền đã rách nát. Sau cơn hoảng loạn, lỗ thủng chẳng những không thể lấp được, mà ván thuyền xung quanh dường như cũng xảy ra vấn đề, từng dòng nước nhỏ liên tục tràn vào thuyền.