-Cùng gen sao?_Một thoáng bất ngờ khẽ bao trùm lấy gương mặt vị thiếu gia họ Hàn như 1 làn gió thoảng qua, sự bất ngờ ấy nhanh chóng nhường chỗ cho sự lãnh đạm, bình thản đến mức khiến người khác phải hoang mang
-Vâng, thừa ngài, nhưng vì toàn thân bị bỏng hết nên ko thể lấy được bộ dạng lúc trước như thế nào, còn tên tuổi thì ko có, chủ yếu lấy tên người giám hộ để làm hồ sơ_Rút khăn chấm chấm những giọt mồ hôi trộm trên vầng trán cao, ông bác sĩ tiếp tục báo cáo những thông số đã in sâu vào tâm trí ông qua nhiều ngày lượm lặt, đồng thời đưa mắt hướng san.g 1 nơi vô định nào đó như để lảng tránh ánh nhìn vô cảm nhưng nặng nề dù người đó ở cách ông 1 nửa trái đất
-Thế..._Hàn thiếu gia, với bản tính thích nắm gọn mọi chuyện, kiểm soát chúng trong lòng bàn tay, trong giây phút đáng nhẽ phải lao mình lật mặt những thông tin bí ẩn về con người có chung ADN lại tỏ ý ko quan tâm mấy, đã thế anh còn có tâm trạng để cời cợt thân tín của mình, ánh mắt ép buộc như xoáy sâu vào lòng dạ người khác giờ đã chịu buông tha cho ông, hướng về phía cô vợ đang trở người, có lẽ đã thoát khỏi cơn mê của thuốc_...ông nói với ta chuyện đó để làm gì?
-Gì cơ?_Trước câu hỏi nặng tựa 1 viên đá tảng từ trên trời rơi xuống, đè bẹt mọi công sức thu thập thông tin của mình, ông bác sĩ lặng người, toàn thân nhất thời đông cứng, ko thể phản kháng được gì. Để có thể trình bày đầy đủ các dữ liệu cần thiết cho chủ nhân, ông đã ko ngần ngại dùng mĩ nam kế moi tin từ nữ bác sĩ chịu trách nhiệm về ca phẫu thuật của người đó, truy lùng danh tánh cũng như nơi ở hiện tại. Vậy mà, sau những gì đã bỏ ra, thứ ông nhận được chỉ là sự hờ hững tàn nhẫn. Điều đó làm dấy lên trong ông những nghi vấn: Phải chăng, vị thiếu gia ông luôn kề cận chăm sóc suốt 16 năm, từ lúc còn đỏ hỏn đến lúc ngài trở thành mối nguy hiểm
khó trừ khử của các dòng họ đối địch đã biết hết toàn bộ mọi chuyện nên công sức của ông chỉ là thừa thãi. Hoặc là, lúc này đây, ngoài cô vợ luôn đối mặt với lưỡi hái của tử thần ra, hầu như ko còn có thứ gì xứng đáng để ngài ấy quan tâm nữa.
-Cảm ơn ông đã cung cấp cho ta những thông tin đáng giá_Rời khỏi chiếc ghế được tạc ra từ 1 khối gỗ ngàn năm tinh xảo, Hàn thiếu gia cười khốn khổ trước cú trở mình quá đà của vợ đến nỗi ko kìm được mà phi thẳng xuống nền đá lạnh, thuận tay gập chiếc laptop, cắt đứt kết nối với người kia_Giờ thì ông có thể nghỉ ngơi được rồi
-A!_Đưa những ngón tay tê dại lên chỗ va chạm ban nãy, Hiểu Nghi mặt nhăn mũi nhó rêи ɾỉ, từ từ gặm nhấm nỗi đau tràn lan khắp cơ thể
Sải bước tiến đến gần vợ, Hàn thiếu gia hạ thấp trọng tâm, ngồi xổm gần cô, chẳng thèm bế bồng đưa cô trở lại giường mà cứ để nguyên hiện trạng, song, ánh mắt giờ đã dịu đi như ánh trăng giữa mặt hồ
-Tôi đang cố bảo vệ em khỏi những nguy hiểm đang rình rập xung quanh, song em lại tự mình đi hại mình, thế thì anh biết phải làm sao?
-Bảo vệ?_Lồm cồm bò dậy, bỏ tư thế ôm đất đầy nhục nhã ko xứng với thân phận cao quý của mình đi, Hiểu Nghi ngồi bệt xuống mặt đá hoa cương, đưa đôi mắt đen ủ rũ chen lẫn sự hồ nghi ám lên gương mặt tuyệt tác của người là chồng nhưng ko phải chồng cô, gắng gượng lắm mới thốt lên những điều lòng cô luôn thổn thức_Ghét em, hận em, muốn gϊếŧ chết em nhưng lại nói bảo vệ em. Sao trong trái tim anh luôn mâu thuẫn đến thế?
-Phải_Gật nhẹ đầu chứng nhận, Hàn thiếu gia phũ phàng dập tắt những hi vọng y hệt sóng cuộn trào trong lòng vợ, đưa những ngón tay hoàn mỹ đặt lên cằm cô, nâng khẽ_Ghét em, hận em đến tận xương tủy là đằng khác, nhưng giờ anh chưa muốn gϊếŧ
em, và cũng ko ưa bất cứ kẻ nào dám ra tay gϊếŧ em.. Vì sau cùng, người gϊếŧ em mới là anh, chỉ có anh mới có quyền kết thúc sự sống của em. Một khi em đã chọn làm người của Hàn Gia, thì em đã chấm dứt quyền hành đối với bản thân, do đó, hãy sống và làm tốt nhiệm vụ cuả 1 người vợ trước khi được giải thoát...khỏi anh
Từng chữ, từng câu hoà trộn với nhiều gia vị, đắng có, ngọt có lần lượt phả ra từ chất giọng trầm ấm của chồng, bao vây lấy Hiểu Nghi khiến cô rối như tơ vò, trái tim cũng như bị một vết nứt cào xé. Từ đầu chí cuối, cô chỉ là 1 gói muối nhỏ nhoi được thêm vào để làm tô mì của chồng thêm mặn mà hơn thôi, chẳng là thứ gì khác quan trọng
Nhận thấy nét buồn bực lộ rõ trên mặt vợ, Hàn thiếu gia nghĩ mình phải làm điều gì đó để an ủi cô, bèn dùng chiêu nam nhân kế lấy lại tinh thần cho vợ. Anh đưa môi mình, nồng cháy toan hôn lên bờ môi hồng khıêυ khí©h của đối phương thì chợt, tiếng gõ của nhiều âm điệu vang lên, vô duyên phá vỡ khung cảnh lãng mạn phía trong
-Cậu chủ! Hồ quản gia đây, tôi vào được chứ?_Hồ quản gia kính cẩn
-Từ đã!_Trả lời gấp gáp, lần đầu tiên Gia Phong rơi vào hoàn cảnh y chang tên trộm vặt bị bắt quả tang, mọi cử chỉ trở nên thật lúng túng.
Nhấc bổng vợ, đặt cô lên giường, Hàn thiếu gia cẩn trọng ra lệnh-Giờ thì hãy nhắm mắt lại và giả vờ chết, được chứ?
-Sao phải làm vậy?
-Em ko có quyền làm trái lời anh, nằm xuống và nhắm mắt lại_Nghiêm giọng để câu lệnh của mình thêm uy nghi hơn, Gia phong chực chờ cho vợ làm theo ý mình rồi mới mở cửa cho quản gia của mình.
-Cậu chủ!_Liếc mắt nhìn Hàn thiếu phu nhân đang nằm trên giường chủ nhân của bà, tỏ ý ko vui_Có 1 vài tờ báo lớn đã gọi điện đến muốn sắp lịch phỏng vấn với ngài.
-Để làm gì?_Đưa tay che cơn ngáp dài lộ liễu, Gia Phong tẻ nhạt đáp lời.
-Họ..._Hồ quản gia lại nheo mắt nhìn Hiểu Nghi, có chút nghi ngờ_...muốn biết thêm vài thông tin về cái chết của thiếu phu nhân.
-Gì?_Gia Phong tối tăm mặt mũi, ánh mắt như gồng lên muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt
-Họ chỉ muốn xác nhận lại tin đồn..._Hồ quản gia cố bình tĩnh khai báo hết câu
-Ko cần, cứ để bọn họ muốn viết gì thì viết_Đặt tay lên mặt bàn, Hàn thiếu gia lạnh lùng quẹt ngón tay lên nó, ko biết làm gì cho đỡ chán đành kiểm tra vệ sinh trong phòng vậy
-Nhưng...
-Ta buồn ngủ rồi, bà ra ngoài đi_Hàn thiếu gia xua đuổi Hồ quản gia như xua tà, quả thực giờ trong anh rất muốn ngủ.
Đóng rầm cửa tiện thể khoá trái để ko có chuyện đáng tiếc xảy ra nữa, Hàn thiếu gia trở lại giường mình, đôi môi gian tà nhếch mép cười.
-Anh bị sao thế?_Bật người dậy, Hiểu Nghi e ngại, cảm thấy da gà mình đã dựng đứng lên từ bao giờ.
-Ko sao cả_Đặt 2 tay lên vai vợ, Gia Phong tiếp tục cười, giọng cực nhỏ nhẹ như mật ngọt_Giờ anh sẽ phải bất đắc dĩ thử tháo băng 1 lần rồi.
-Là sao?
-Ngồi yên nhé
Chăm chú gỡ lớp băng trắng ngột ngạt trên người vợ, Gia Phong chưa bao giờ cho phép mình dịu dàng với bất cứ ai như vậy, nhưng, sao lúc này, anh cảm thấy thực hạnh phúc. Dường như, những đều đơn giản ấy, thường có sức hút quá lớn đối với những người vốn sống trong nhung lụa như anh thì phải
-Hết rồi!_Gỡ xong đám băng loạn xị vo thành một cục tròn cực dễ thương, Gia Phong tiếc rẻ nhìn cô vợ nãy giờ lấy việc ngắm mình làm trò tiêu khiển_Đáng nhẽ lúc trước phải quấn toàn thân luôn mới đúng, có mỗi hai cái tay, hai cái chân với cổ thì chẳng nhằm nhò gì, mới gỡ được vài phút đã hết vèo
-Anh quả là ko tầm thường_Ko ngờ nổi cũng có ngày được nghe những câu nói ngốc xịt của chồng, Hiểu Nghi lắc đầu khen mỉa, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều
-Ko tầm thường nên mới trở thành chồng của em_Tự tin đáp trả, Gia Phong ko ngừng đá đểu, đấu trí vợ, cứ như thể ko nói anh sẽ buồn mà chết vậy_Giờ chúng ta ngủ nhé
-Ngủ chung?
-Tất nhiên, đó là cách tốt nhất để ko lộ chuyện em còn sống_Hàn thiếu gia nhún vai, tia nhìn ẩn ý khác lạ
-Ko được, sao có thể chứ, nam nữ thụ thụ bất thân_Hiểu Nghi đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi giường
-Chúng ta là vợ chồng mà_Gia Phong ko để cho vợ toại nguyện, đưa tay khoác lên vai cô tình tứ_Hơn nữa, Hàn Gia cũng cần có người nối dõi. Giờ em hãy đi tắm đi, anh rất ghét mùi mồ hôi
-Nhưng em lại thích_Tít mắt cười gượng, Hiểu Nghi biết mình khó có thể thoát khỏi căn phòng bốn bề đã khoá chặt này, bèn bất đắc dĩ nằm xuống giường, trùm chăn kín đầu, ko muốn để người kia nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ dần vì ngượng của mình
-Thôi vậy, thử một lần cũng ko sao_Đưa điều khiển tắt đèn, Gia Phong nằm xuống cạnh vợ, tay anh thừa cơ luồn qua eo cô, đưa cô sa vào bờ ngực đang ấm dần lên của anh rồi từ từ nhắm mắt, đôi môi vẫn chưa tắt hẳn nụ cười hài lòng
Bất ngờ trước cử chỉ thân mật ấy hồi lâu, Hiểu Nghi mắt vẫn ko thể khép lại được, ko phải vì cô đã ngủ quá nhiều mà là vì cô muốn tận hưởng giây phút này, lâu hơn nữa, nếu ko, khi cô chìm vào giấc ngủ, thời gian sẽ trôi đi, như xe đạp chạy xuống dốc ko phanh.
Chợt, một giọng nước mắt thật nóng trào ra từ khoé mắt cô
"Tiếc thay, em ko phải vợ anh"