"Ngồi xuống nói đi." Phong kéo một chiếc ghế gần mình nhất mà ngồi xuống.
"Ừ, vừa uống vừa nói." Lăng Kiệt ngồi xuống, lôi ra chai rượu để và chót ra hai cái ly và đưa cho Lâm Phong một chiếc ly.
"Thật ra thì Lãnh Băng Tâm là em vợ mình." Lâm Phong xoa xoa miệng ly
"Khụ...khụ....khụ. Cậu nói đùa phải không." Phong vừa nói xong đã khiến Lăng Kiệt bị sốc tới mức ho sặc sụa. Lâm Phong này cũng thật là biết đùa quá đi chứ, cậu ta có vợ từ khi nào vậy???
"Không, mình nói thật." Phong khẳng định lại một cách rất chắc chắn
"Cậu đã lấy vợ đâu mà có em vợ." Kiệt trợn tròn mắt nhìn cậu bạn thân, ai chẳng biết Lâm Phong không gần nữ sắc, lấy đâu ra vợ chứ
"Mình đã lấy vợ, có một đứa con trai 5 tuổi rồi, còn một đứa nữa cũng được 1 tuổi rồi." Lâm Phong nói, trên khuôn mặt còn thể hiện rõ nỗi buồn man mác.
"Cậu kết hôn khi nào, sao mình không biết." Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn người đối diện.
"Mình kết hôn được 6 năm rồi, vì vợ mình không muốn liên quan đến hắc đạo nên bọn mình chỉ đăng ký thôi."
"Hả vậy Lãnh Băng Tâm kia là em vợ cậu thật à?" Theo tính cách của Lâm Phong mà nói thì khi nói ra chuyện gì, chắc chắn đó sẽ là sự thật
"Đúng vậy."
"Ui, hóa ra là muốn cứu em vợ mới dọa mình như vậy." Lăng Kiệt hớp một ngụm rượu nhìn chằm chằm Phong.
"Không phải như vậy mà là nếu cậu giám động đến một sợi tóc của cô bé đó, mình sợ Liệt Hỏa sẽ bị nổ tung đó." Lâm Phong nghiêm trọng nhìn Kiệt
"Cậu cứ làm như cô ta có thế lực lớn lắm vậy."
"Đó là vì cậu chưa biết về Lãnh Băng Tâm thôi." Cái tên Lăng Kiệt này đúng là không biết trời cao đất dày là gì mà.
"Cô ta làm sao?" Lăng Kiệt một bộ mặt hứng thú nhìn Lâm Phong, Lãnh Băng Tâm sao lại có thể khiến kẻ như Lâm Phong kiêng nể đến vậy chứ?
"Bởi vì đó là người đáng sợ nhất mà mình từng gặp."
"Đáng sợ giống mình hả?" Trên đời này chẳng lẽ lại có người phụ nữ đáng sợ như mình sao?
"Không phải."
"Thế thì có gì mà phải lo."
"Cô ấy còn đáng sợ hơn cậu." Lâm Phong khinh bỉ nhìn độ tự kỷ quá cao của cậu bạn thân.
"Thôi đi, làm gì có người nào đáng sợ như vậy chứ."
"Để mình kể về Lãnh Băng Tâm cho cậu nghe xem cậu thấy thế nào nhé?"
"Được cậu kể đi." Lăng Kiệt dùng bộ dạng nghiêm túc nói
... ...... ...
Lúc này, tất cả người ở hai giới hắc - bạch đều chấn động vì tin tức Lãnh Băng Tâm đã trở về.
"Lãnh Băng Tâm đã trở về, vậy thì phải thực hiện chu đáo kế hoạch đã thực hiện từ trước khi cô ấy mất tích." Ở một bang phái nhỏ, người đứng đầu đang nói chuyện với những thuộc hạ chủ chốt trong bang.
Ở các bang phái trong hắc đạo từ lớn cho tới nhỏ, ngoại trừ Liệt Hỏa đều mang trong mình tinh thần phòng bị cao, tránh đắc tội với ai đó. Chuyện Lãnh Băng Tâm vừa mới trở về đã gϊếŧ người, tiêu diệt toàn bộ hai bang phái lớn đã trở thành bí mật không ai trong hắc đạo là không biết.
Để đề phòng thuộc hạ đắc tội với Lãnh Băng Tâm, các ông trùm bắt đầu đưa hình cô cho toàn bộ người trong bang với yêu cầu chung: "Gặp là phải cẩn thận, đối xử như với khách quý, một mực cung kính. Quan trọng nhất là nếu tránh được thì hãy tránh thật xa người này ra."
"Bằng mọi giá phải nhờ được sự trợ giúp của Lãnh Băng Tâm." Ở bộ quốc phòng nước M, các chỉ huy đứng đầu đang họp thì nhận được tin tức Lãnh Băng Tâm xuất hiện.
Từ đó bạch đạo thì lại có vô số các cơ quan, tổ chức vui mừng. Tất cả bọn họ đều muốn thà tốn tiền nhờ Lãnh Băng Tâm làm việc còn hơn là tự mình hi sinh.
Các tổ chức an ninh khu vực, thế giới, quốc gia đều tăng cường bảo mật vì họ biết, nếu là thứ Lãnh Băng Tâm muốn lấy thì có thể lấy được, người này còn đôi khi phá tan tành toàn bộ dữ liệu họ vất vả xây dựng trong nhiều năm.....
Tóm lại, tin tức Lãnh Băng Tâm đã khiến cho cả hắc - hai đạo nổi sóng, đây là tin tức bí mật chấn động nhất hiện giờ.
... ...... .....
Lâm Phong lại bắt đầu kể chuyện về Lãnh Băng Tâm cho Lăng Kiệt nghe
"Năm Lãnh Băng Tâm được 8 tuổi thì được sư phụ của mình nhận làm đồ đệ và trở thành học trò được thầy thương yêu nhất.
Từ khi đó mình chưa từng thấy Băng Tâm cười thật lòng dù chỉ một lần, mặc dù cô ấy cười rất nhiều. Mãi đến sau này, khi thấy cô ấy ở bên vợ mình mới thấy được nụ cười từ đáy lòng nhưng cũng rất hiếm hoi.
Mới đầu mình chỉ nghĩ cô ta là một đứa bé yếu đuối, vô dụng nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của mình là hoàn toàn sai lầm.
Từ năm đó cô ấy đã có trí nhớ vô cùng tốt, khả năng học hỏi lại rất nhanh, các kỹ năng do Băng thực hiện luôn chuẩn xác.
Năm 10 tuổi mình chỉ bắn đạn trúng ô 8 điểm còn cô ấy thì tất cả đều trúng chính giữa hồng tâm và các viên đạn không chệch nhau dù chỉ một li.
Năm 12 tuổi mình chỉ có thể dùng một con dao găm mà gϊếŧ hai con hổ, còn Lãnh Băng Tâm đã làm được điều đó từ năm cô ấy 10 tuổi.
Lãnh Băng Tâm cũng là người có cường độ luyện tập vô cùng lớn, hàng ngày ngoài ăn với ngủ, tất cả thời gian đều được Tâm dùng để luyện các kỹ thuật gϊếŧ người." Hồi tưởng lại một chút đã khiến Lâm Phong không khỏi cảm phục tài năng, sự kiên cường, chăm chỉ của Băng Tâm
"Cậu đùa mình phải không?" Lăng Kiệt trợn tròn mắt nhìn Phong, 10 tuổi mà có thể bắn chuẩn xác đến vậy, lại còn gϊếŧ được chúa sơn lâm nữa, thật sự là biếи ŧɦái quá đi mất.
"Mình nói thật, mà cậu có muốn nghe tiếp đây không thì bảo?"
"Có, mình nghe tiếp cậu tiếp tục nói đi." Lăng Kiệt nghiêm chỉnh trở lại nhìn Lâm Phong với ánh mắt "mình không giám chen ngang nữa đâu".