Chương 64

Giờ ra chơi, mọi học sinh đều ra khỏi lớp học. Trong lớp chỉ còn lại cậu và các anh.

Jungkook lấy hộp thức ăn trong cặp ra, đặt lên bàn. Tất nhiên vẫn là salad thôi.

Các anh nhìn một hộp thức ăn toàn là rau của cậu thì không khói khó hiểu. Thức ăn này chẳng khác gì của mấy người con gái ăn trong lúc giảm cân. Trong cái tuổi mười tám này, vốn là tuổi nổi loạn của học sinh, sức khoẻ rất được chú trọng. Vậy mà cậu ngày nào cũng ăn mấy món như thế. Nếu không nhầm thì trước kia Jungkook vốn là người thích ăn mặn nhất, cậu phần lớn chỉ toàn ăn thịt.

Thế mà đùng một cái sau khi bị mất trí nhớ thì khẩu vị cũng thay đổi theo. Rõ kì quái!

Seok Jin hỏi, "Sao em lại ăn toàn rau không vậy?"

Jungkook nghe câu hỏi của anh, chợt nhớ đến những cảnh tưởng bản thân đã từng thấy trong quá khứ. Máu, xác chết, mồ hôi, tiếng khóc, tiếng hét, tiếng van xin, sát khí... và cả những giọt nước mắt. Cậu đã chứng kiến nhiều tới mức cậu thậm chí còn coi nó là một lẽ thường tình chắc chắc sẽ xảy ra.

Cậu còn nhớ rất rõ tiếng van xin của những kẻ bị cậu gϊếŧ. Nào là vì nhà có con cái, nào là vì muốn còn sống tiếp, nào là vì tiền tài vật chất, nào là vì vợ chồng. Đó đều là những lí do nực cười mà bọn chúng luôn nói vào phút cuối đời. Khi nghe mấy lời nói đó, cậu đều không nhịn được mà cười to.

Nếu đến phút cuối cùng của bọn chúng mà lại nói những lời nói như vậy, thế các nạn nhân khác bị chúng gϊếŧ liệu có nói vậy trước khi chết không? Và bọn chúng đã tha mạng cho họ không? Nếu cậu tha cho chúng, thì liệu những người bị chúng gϊếŧ có hài lòng không?

Chỉ cần một câu xin lỗi mà có thể giải quyết tất cả, thì con người còn cần gì đến hai từ 'hối hận'?

Chỉ cần một lời xin lỗi, tôi sai rồi, tha mạng cho tôi đi có thể dễ dàng được chấp nhận, thì con người còn cần gì đến hai từ 'hận thù'?

Ấy vậy mà, vẫn có một số kẻ lại thản nhiên chấp nhận. Ví dụ như ở trên một phiên toà, chỉ cần kẻ gϊếŧ người nói nhiều lần một câu "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi của tôi rồi." thì phiên toà sẽ hạ án mức tù của tên đó xuống, với lí do "biết hối cải". Bọn họ giải quyết chuyện theo hướng có lợi cho kẻ gϊếŧ người, chứ không hề có lợi cho nạn nhân bị hắn gϊếŧ. Nếu tên đó được hạ án mức tù xuống, thì nạn nhân có sống lại được không? Nếu tên đó đáng để được khoan hồng, vậy không lẽ nạn nhân đó đáng chết?

Cậu chỉ gϊếŧ những kẻ xấu xa. Bởi bọn chúng đáng chết. Bọn chúng cần phải đối mặt với tội lỗi của mình gây ra. Cậu đã phải sống trong một thế giới như thế, đầy nguy hiểm, đáng sợ, và cũng đầy những chuyện đau thương.

Nhưng đó lại là JJK. Còn bây giờ cậu đang sống với thân phận Jeon thiếu gia, đang sống một cuộc sống mới. Sau bao nhiêu ngày trải qua một cuộc sống khác, cậu chợt nhận ra rằng, cái thế giới trước kia cậu đã từng sống, cái thế giới mà cậu đã từng ngu muội coi đó là nơi duy nhất cậu thuộc về, cái nơi mà cậu hàng ngày phải chiến tranh để cứu lấy bản thân và phá huỷ mạng sống của kẻ khác, thực chất, chính là Địa Ngục.

Một Địa Ngục trần gian mang theo những câu chuyện đen tối khủng khϊếp không ai tưởng tượng được. Nếu bạn đã nghĩ ra được một cảnh tượng kinh khủng nào khác, thì chắc chắn nó còn đáng sợ hơn suy nghĩ của bạn gấp nghìn lần.

Thấy cậu im lặng không đáp lại, Nam Joon cau mày, hỏi, "Suy nghĩ cái gì mà thất thần vậy?"

Jungkook nhếch môi, nói, "Các anh thật sự muốn biết?"

Jimin nhíu mày, hỏi, "Em sao thế?" Hình như tâm trạng cậu có chút bất ổn.

Jungkook cười nhạt, nói, "Về chuyện tôi chỉ ăn rau, các anh muốn biết tại sao không?"

Taehyung gật đầu, nói, "Ừ. Muốn biết."

Cậu cười khổ một tiếng. Nụ cười đó khiến các anh ngây người. Một nụ cười lạnh lẽo, tưởng chừng như không có một cảm xúc nào. Nhưng không, sâu trong nụ cười ấy, lại mang chút gì đó đau thương, buồn bã. Khiến người ta phải ám ảnh khi nhìn vào.