Nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của cậu và Seok Jin, bà Kim vờ ho lên vài tiếng cảnh cáo, "Khụ khụ."
Seok Jin ngồi thẳng lại, không chút để ý hành động của mình hồi nãy có bao nhiêu ám muội.
Ba mẹ Luhan và Luhan nhìn chầm chầm vào cậu và các anh, Nam Joon cau mày hỏi, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Bà Min thở dài, bảo, "Luhan mới về Hàn, nó muốn đính hôn với mấy đứa đấy."
Trong nháy mắt, sắc mặt các anh đều tối sầm lại, Taehyung nắm chặt tay, hỏi, "Thế còn Jungkook? Mọi người coi chuyện này là vui đùa sao?" Chuyện kết hôn vốn là chuyện quan trọng nhất đời người mà! Đâu phải nói bỏ là bỏ được.
Ba mẹ các anh gật đầu, hài lòng nhìn thái độ kiên quyết của các anh. Họ còn lo sợ các anh sẽ cứ mãi cứng đầu khó bảo như trước đây, không ngờ bây giờ có đứa 'con dâu' này liền trở nên ngoan ngoãn. Một sự thay đổi vô cùng lớn, và rất dễ nhận thấy.
Bà Jung nói, "Vì thế nên bọn ta mới đợi các con về giải quyết này. Đây là quyền lựa chọn của mấy đứa." Bọn họ đều tôn trọng những người con của mình, bởi, các anh chưa bao giờ thành những đứa học sinh hư hỏng thích ăn chơi vào độ tuổi này. Ngược lại, các anh rất âm trầm và khôn ngoan, vô cùng phù hợp với tương lai người thừa kế các gia tộc lớn.
Bà Bang - mẹ của Luhan thấy tình hình không ổn bèn nói, "Thôi được rồi. Nếu chuyện này không thể được giải quyết thì bọn tớ có thể tìm một đối tượng khác cho Luhan nhà tớ." Bà không muốn vì một chuyện này mà phải từ bỏ tình bạn lâu năm của mình.
Luhan phồng má, khó chịu nói, "Mẹ à!"
Ông Bang cười hối lỗi, xấu hổ nói, "Thật xin lỗi, bọn tớ không nuôi dạy thằng nhóc này tốt lắm. Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, tính tình khá nóng nảy."
Ông Kim cười hiền ôm người bạn của mình, vỗ vài cái lên lưng Ông Bang rồi nói, "Đâu có gì phải xin lỗi. Đây là chuyện của mấy đứa nhỏ, chúng ta làm gì có tư cách xen vào chứ."
Jungkook từ nãy đến giờ không hề mở miệng, cậu im lặng nhìn mọi người đang nói chuyện với nhau. Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người đều có vẻ mặt hoà ái không còn tức giận như lúc trước nữa. Chỉ riêng Luhan và các anh có vẻ không tốt lắm.
Luhan khó chịu thì tất nhiên cậu biết. Bởi vì y thật sự thích các anh. Tuổi trẻ mà, tình yêu đến rất dễ dàng, nhưng muốn buông lại là cả một vấn đề.
Còn các anh tại sao lại có vẻ không vui vẻ? Cậu không hiểu.
Jungkook hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế? Các anh tức giận à?"
Ho Seok bất mãn nói, "Suýt nữa thôi là thành chuyện lớn rồi đó." Nếu các anh về trễ chút nữa, có khi Luhan sẽ làm khó ba mẹ họ hơn.
Jungkook híp mắt lại, khó hiểu hỏi, "Chuyện lớn?"
Các anh thấy cậu thản nhiên như thế thì chỉ thầm bĩu môi không nói gì. Jungkook thấy các anh không đáp lời thì cũng im lặng nhìn xung quanh.
Chợt liếc mắt đến một căn phòng trong góc, cậu hơi cau mày. Đối với căn biệt thự có tông màu đen trắng này, căn phòng được sơn màu đỏ phi thường nổi bật. Có lẽ đó là một phòng ngủ của một ai đó.
Của người hầu trong nhà chăng? Không phải! Làm gì có căn phòng dành cho người hầu nào mà lại hoành tráng đến thế? Nhưng có vẻ chủ nhân của nó không có hứng thú với chuyện ngoài đây. Bởi cánh cửa kia vẫn không hề nhúc nhích.
Thấy cậu cứ nhìn vào căn phòng kia, các anh cũng nhìn sang, sắc mặt dịu dàng, ôn nhu vô cùng. Jimin cười nhạt, nói, "Đó là căn phòng bảo bối của bọn tôi."
Bảo bối? Cách xưng hô có vẻ khá thân mật nhỉ? Jungkook thầm cười khinh trong lòng. Cậu chớp mắt vài cái, hỏi, "Bảo bối?"
Taehyung nhàn nhạt đáp, "King - con hổ của bọn tôi."
Hổ được gọi là bảo bối? Haha, chúa sơn lâm mà còn bị các anh làm cho hạ giá ghê thật. Jungkook bĩu môi, hỏi, "Nó không ra ngoài à?" Để một con hổ ở trong cái phòng to như thế, chẳng phải là quá hoành tráng sao?
Yoongi nhếch môi, đáp, "Nó đang ngủ." Một con hổ vô cùng lười biếng.
Jungkook cười lạnh, hỏi, "Các anh nuôi nó để làm gì?"
"Bọn tôi muốn nó làm gì thì còn tuỳ." Ho Seok cười nhạt, cố ý dùng giọng điệu bí ẩn để nói chuyện.
________________________________________
Tớ mấy ngày nay bị bệnh nặng lắm nên phải ngừng viết truyện trong khoảng một tuần. Mong các bạn thông cảm nha. T.T