Sau khi Jungkook rời khỏi thư phòng và đi xuống lầu, ánh mắt mọi người liền đặt lên người cậu. Tò mò có, sợ hãi có, mà khinh thường cũng có. Tò mò là vì bọn họ muốn biết cậu và Jeon Min nói chuyện gì. Sợ hãi là có một số người đã biết được tin cậu gϊếŧ người ở khách sạn. Còn khinh thường là những người còn lại không hề biết đến chuyện đó.
Trước kia, Jungkook không hẳn là người tốt bụng, mà thật ra, cũng chẳng có ai có thể nhìn thấu được cậu. Bởi, cậu lúc đó sống vô cùng trầm lặng, nếu cậu mà rời khỏi bàn ăn hết nửa ngày, thì cho đến ngày hôm sau bọn họ mới biết hôm trước cậu rời đi trong lúc họ nói chuyện.
Nói cho rõ hơn là sự hiện diện của cậu trong mắt họ vô cùng nhỏ bé. Không phải vì bọn họ không muốn nhìn cậu hay không nhìn thấy cậu, mà là vì cậu quá trầm lặng, không nói một lời, không thể hiện một chút biểu cảm nào ra ngoài dù chỉ là một cái nhếch môi hay cau mày. Cậu đã tự động biến mình thành một người tàn hình.
Có người khinh bỉ cậu là vì cách đây hai năm, có tin đồn là cậu không còn là một xử nam. Còn có hình ảnh và video làm bằng chứng, ngay cả chuyên gia về nhϊếp ảnh cũng xác định nó không phải là giả. Và, người cậu cùng làʍ t̠ìиɦ, là một người đàn ông bị che mặt, nhưng ít ra, thân hình anh ta vô cùng tuyệt vời. Lúc đó, cậu mười sáu tuổi.
Nếu một đứa trẻ bình thường tới tuổi đó mà bị như vậy thì cũng chẳng có gì phải làm loạn. Nhưng mà, cậu là Jeon Jungkook! Thiếu gia của Jeon gia - gia tộc luôn bị các báo chí phóng viên đến từng chi tiết nhỏ nhất. Mà việc lớn như vậy, bọn chó săn làm sao có thể để yên?
Vì thế, nguyên nhân Baekhyun và Chanyeol phải ở nhà cách xa Jeon gia cũng do một phần chuyện này, phần còn lại là bọn họ sợ cậu sẽ vì thế mà sống khép kín mình hơn, sinh ra bệnh trầm cảm.
Nhưng bọn họ không ngờ, ngay trước khi bọn họ kịp thời bảo vệ cậu, thì cậu đã thay đổi. Sống một cách im lặng, nụ cười trên môi cũng từng ngày trở nên cứng ngắc và rồi biến mất. Cậu chỉ là ít nói chuyện hơn trước, chứ không có nghĩa là cậu hoàn toàn im lặng, chẳng qua, lời nói ra không có cảm xúc nào thôi.
Bọn họ từ những đứa con cưng của trời liền chỉ sau một ngày thành một con kiến ở dưới đất bị mọi người thi nhau chà đạp. Dù Jeon gia không hề bỏ rơi họ, mà còn xây cho Baekhyun và Chanyeol một căn biệt thự rộng lớn, nhưng... Jeon gia không còn thường xuyên gọi họ về ăn cơm cùng nữa. Hôm nay chính là vì chuyện của Jihyo nên bọn họ mới có thể trở về, thật ra, không ai trong ba người muốn trở về đây cả.
Jeon gia chỉ vì sĩ diện mà để mặc cho con cháu mình bị người người khinh ghét. Không ai quan tâm, để ý tới họ cả!
Jungkook đi tới chỗ Baekhyun và Chanyeol, nói, "Chúng ta nên về thôi." Cậu đã gặp được Jeon Min, dù sao cũng không có việc gì xảy ra, ở lại cũng chẳng để làm gì, về lại căn biệt thự kia là tốt nhất.
Jeon San hơi nhíu mày nhìn cậu, nhưng ông vẫn không nói gì. Ông là người thường xuyên tiếp xúc với cậu nhất, chỉ sau Baekhyun và Chanyeol thôi, nên ông biết khá rõ tính tình của cậu. Cậu lúc trước vô cùng im lặng, người ta hỏi gì liền thưa, không dư thừa một chút nào, thể hiện cậu là người khá quy củ và khiêm tốn. Cũng vì vậy mà Jeon San rất thích cháu trai này.
Ông đã nghe chuyện của cậu ở khách sạn, ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu có thể thay đổi đến như thế. Chỉ sau một vụ tai nạn, cậu liền trở nên lạnh lùng hơn và tàn nhẫn hơn gấp trăm lần cậu trước kia. Thấy cậu có thể tự bảo vệ mình như thế, ông cũng cảm thấy an tâm phần nào. Chỉ mong cậu đừng chọn nhầm con đường tội lỗi phản bội lại gia tộc.
Baekhyun và Chanyeol theo lễ nghi chào tất cả mọi người đang nhìn họ với ánh mắt soi mói rồi đi ra ngoài.