Chương 11: Linh hồn

Jungkook nghiêng đầu, khoé miệng nhếch lên, nói, "Mấy cái bài học vô ích này... cô nói tôi ngu thì tôi cũng đồng ý nha. Bởi, tôi thật sự không thể nói tốt cho con người được. Và, những thứ này vốn không hề có thật, cô hỏi tôi thì tôi biết lấy cái gì mà chứng minh?"

Sohee hoảng hốt, "Em... rốt cuộc... đã gặp phải chuyện gì?"

Jungkook nhướn người tới, nói nhỏ, "Những chuyện tôi gặp phải... cô chắc chắn không thể hiểu rõ được đâu!"

Sohee kinh hãi, người bắt đầu run rẩy, "Em..."

Jungkook nhếch môi, dứt khoát quay người đi về chỗ ngồi.

Các anh cảm thấy tim mình thắt lại không rõ lí do. Khi cậu nói như vậy... không biết sao, các anh lại cảm thấy tất cả những chuyện đó cậu đều đã trải qua.

Câu nói của Jungkook nói với Sohee các anh mặc dù không nghe rõ nhưng nhìn vẻ mặt của Sohee cũng đủ biết điều cậu nói với Sohee khủng khϊếp cỡ nào.

Taehyung bất giác hỏi, "Cậu... là ai?"

Jungkook nghiêng đầu, cười trào phúng, "Tôi là Jeon Jungkook!"

Yoongi nhíu mày nói, "Nếu cậu là Jungkook thì cậu chắc chắn sẽ bám theo chúng tôi! Nếu cậu là Jungkook thì cậu chắc chắn sẽ không có đủ can đảm để làm chuyện này!"

Jungkook nhếch môi, nói, "Tôi cảm thấy điều các người nói thật điên rồ! Tại sao tôi lại phải bám theo các người? Tại sao tôi lại phải sợ cô ta?"

Yoongi bị cậu hỏi đến cứng miệng. Jungkook chậc lưỡi, nói tiếp, "Tôi nghe nói các anh và cô nàng trên Jihyo kia là người yêu của nhau, và lúc trước tôi đã đeo bám các anh làm Jihyo hiểu lầm."

Jungkook nhướn mày, vẻ mặt vẫn không biểu cảm, "Nói ra thì thật giống một nhân vật phản diện!"

Jungkook đứng dậy, bước tới gần Yoongi, đối mặt với cậu, Yoongi nheo mắt, càng thêm khẳng định cậu không còn là Jungkook trước kia nữa.

Jungkook cười khẩy, "Một nhân vật phản diện có tất cả mọi thứ, từ gia thế, nhan sắc, học lực, nhưng... lại chỉ thiếu một thứ..." Jungkook dừng lại, thần bí nhướn người tới, nói nhỏ, "... là nhân cách..."

Yoongi kinh ngạc nhìn cậu, dù muốn nói cũng không nên lời.

Jungkook híp mắt lại, "Tôi không ngại ai đâu!"

Rõ ràng lời này là đang cảnh cáo các anh!

Jungkook ngồi xuống, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Jimin nhíu mày nhìn Yoongi, "Mày bị sao thế? Cậu ta nói gì?"

Yoongi dựa đầu vào ghế, cười lên hai tiếng, rồi nói, "Cậu ta nói rằng... cậu ta có tất cả mọi thứ, từ gia thế, nhan sắc đến học lực, nhưng chỉ thiếu một thứ... nhân cách!"

Taehyung khó hiểu, "Ý của cậu ta là gì?"

Yoongi nhếch môi, "Mày biết tao ngửi thấy gì từ cậu ta không?"

Nam Joon liền hứng thú hỏi, "Cái mũi thính của mày ngửi được cái gì?"

Yoongi nhìn Jungkook, híp mắt lại, nói, "Mùi máu tanh... của một sát thủ!"

Seok Jin nhướn mày, rất không tin lời Yoongi vừa nói, "Mày nghĩ sao vậy? Cậu ta mà là sát thủ?"

Yoongi vẫn nhìn Jungkook, nói, "Thời điểm tao nhìn vào mắt cậu ta... tụi mày nghĩ xem tao nhìn thấy gì?"

Ho Seok bĩu môi nói, "Hỏi ngu! Tất nhiên là nhìn thấy mày rồi!"

Yoongi không để ý lời châm chọc của Ho Seok, nói, "Tao nhìn thấy... máu..."

Các anh còn lại lập tức im lặng, rõ ràng là đang chờ đợi Yoongi nói tiếp.

"Một linh hồn đã bị thấm đẫm bởi máu! Một linh hồn bước ra từ Địa Ngục! Một linh hồn khát máu hơn cả quỷ dữ! Và, một linh hồn... không hề có trái tim!"