Chương 97 (End)

L đưa cậu đến một du thuyền sang trọng, hắn đặt cậu nằm lên đùi mình, nhìn ra dòng biển đang chảy thật êm đềm. Mọi thứ như đang ngừng lại, không gian trở nên yên bình.

Jungkook đã mơ màng, do mất quá nhiều máu.

*Pằng* *Pằng* Cuộc chiến đã bắt đầu. Thuộc hạ của L và của các anh đang chiến đấu ở dưới du thuyền. Ấy vậy mà, L vẫn thản nhiên nắm chặt tay cậu, một chút cũng không di chuyển hay quan tâm đến cuộc chiến đẫm máu ở sau lưng hắn.

Cái hắn quan tâm, chính là người hắn yêu nhất... mà người đó, là người đang ngồi trong lòng hắn. Hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp ấy, cảm nhận được hơi thở nhẹ của người ấy...

Đột nhiên, người đang ngủ say trong lòng hắn nhúc nhích, một phát súng bắn đúng thẳng vào phía tay hắn. L buông lỏng tay ra, máu chảy từ vết thương không ngừng rơi xuống nền đất. Jungkook lợi dụng điều này nhanh chóng thoát ra khỏi vòng ôm của hắn.

L ngẩng đầu, đối mặt với cậu. Thấy cậu đang chỉa súng vào mình, L cười nhạt nói, "Vậy là... cậu đã tỉnh rồi, Kook..."

Một đoá hoa trắng rơi xuống nền sàn trắng, nhanh chóng bị một màu máu tươi nhuộm đỏ. Sự thuần khiết, ngây thơ, và trong sáng dường như bị thay thế bởi một màu đỏ mang theo đau thương, hối hận, điên cuồng... ám ảnh.

Tưởng chừng như một đoá hoa sẽ bị vùi dập dưới lớp đất dày. Không ngờ, cuối cùng cũng đến ngày... nó nở ra, và trồi dậy từ mặt đất... mạnh mẽ đến lạ thường.

L nhìn sang đoá hoa kia, cố gắng cúi xuống nhặt lên, rồi đưa cho cậu, khoé môi câu lên một nụ cười ôn nhu quen thuộc, "Sắp đến hồi kết rồi. Kook, đoá hoa này... là tớ dành tặng cho cậu."

Đoá hoa màu đỏ ma mị này, nó rất hợp với cậu. Nó hợp với sự quyến rũ không bao giờ che giấu được của cậu, hợp với sự tàn nhẫn máu lạnh ấy... Nó rất đẹp, và cậu... cũng rất đẹp.

Jungkook trầm mặc nhìn L, ánh mắt có hơi phức tạp. L cười mỉm, hỏi, "Kook, cậu có thấy nó giống một thiên sứ không?" Cậu cũng có thấy... đoá hoa này rất giống cậu không?

Jungkook gật đầu, cười nhạt, đáp, "Ừ, rất giống."

Máu chảy ra ngày càng nhiều, L nhìn Jungkook đang đứng trước mặt mình, tầm nhìn càng lúc càng mờ ảo, phía sau cậu là một bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp, màu cam đỏ vàng huyền ảo như một vầng hào quang, tiếng sóng biển chảy nhỏ dần bên tai, mọi thứ đều rất không chân thật. L cười thật tươi, nói, "Kook... tớ... đã thấy thiên đường..."

Khoảnh khắc trước khi đối mặt với cái chết, hắn vẫn có thể bình thản nói như thế. Hắn đã thấy một thiên thần, một thiên thần khiến hắn yêu đến chết đi sống lại, khiến hắn phải mê muội đến điên cuồng...

Jungkook thở hắt ra một hơi, che đi hai mắt của L, nói, "Ừ, cậu xứng đáng được ở đó..."

L run rẩy nói, "Kook..."

"Tớ đây." Giọng nói dịu dàng làm L tin tưởng vô cùng.

Một phát súng gắm thẳng vào tim hắn. L nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi bên khoé mắt. Hắn, đã chết.

Người tưởng chừng mãi là đồng đội, mãi là một học trò, mãi là người thân của cậu... lại chết dưới chính tay cậu.

À, cậu... cũng từng chết dưới chính tay hắn mà. Coi như là... huề nhau đi.

Jungkook nhìn thấy được hắn còn nở một nụ cười thanh thản vào phút chót. Lòng không nhịn được một trận chua xót. Jungkook nhắm mắt lại, nước mắt không thể rơi ra được nữa.

"Jungkook, em sao rồi?" Sau lưng cậu vang lên giọng nói lo lắng của Jimin.

Jungkook lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em ổn."

Cậu đứng dậy, chậm rãi bước đi trên khoang thuyền. Mọi người đều đã tới đầy đủ, họ liền chứng kiến một cảnh tượng đầy máu me. Thi thể L nằm trên sàn cùng một vũng máu, bên cạnh là một đoá hoa màu đỏ.

Bọn họ thấy cậu cúi gầm mặt một mình bước đi trên khoang thuyền, không ai tới bên cậu. Họ biết, cậu cần ở một mình. Cậu không cần những lời động viên an ủi vô ích. Cái cậu cần, chính là sự yên tĩnh.

Các anh tất nhiên không thể chịu được cậu như vậy. Chỉ sau mười phút, đằng sau lưng cậu liền xuất hiện thêm sáu bóng dáng.

Taehyung choàng một cái áo khoác lên vai cậu, nói, "Em sẽ lạnh."

Yoongi hôn nhẹ lên má cậu, nhẹ nhàng nói, "Em không có một mình đâu."

Seok Jin xoa đầu cậu, nói, "Em còn bọn tôi mà."

Nam Joon đi tới đằng trước cậu, nâng cằm cậu lên, nói, "Đừng đi cúi đầu như thế."

Ho Seok cười nhẹ, nói, "Em làm như vậy là đúng."

Jimin gật đầu, nói, "L... cần phải được thanh thản."

Jungkook ngẩng đầu, lần thứ ba trong đời, cậu nở một nụ cười chân thật nhất, nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi trên khuôn mặt, "Cảm ơn."

Cuối cùng... tất cả cũng kết thúc.