Chương 9: Kinh ngạc

Jungkook cứ đi thẳng như thế cho đến khi tới khu S, cậu cảm thấy thật may mắn làm sao khi bản thân không biết đường đến lớp mà vẫn tới nơi.

Jungkook đi lên lầu một, quả thật ngay bên cạnh cầu thang có một lớp học, cậu không chút do dự đạp cửa đi thẳng vào lớp học.

Bọn học sinh đang bàn tán xôn xao, thấy cậu thì đồng loạt kinh ngạc. Gương mặt này... chẳng phải là phế vật của Jeon gia sao?

Jungkook đứng giữa lớp, lạnh lùng nói, "Chỗ ngồi!"

Một nữ sinh tên Oh Min ngang ngược nói, "Mày còn dám vác xác đến đây sao?"

Jungkook nghiêng đầu, khoé miệng nhếch lên. Dù cậu không nói gì, nhưng không biết sao, mọi người đều cảm thấy lạnh gáy.

Một lúc sau, Jungkook bước tới chỗ ngồi của Oh Min, cậu đá mạnh cái bàn xuống đất, chân dựa lên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn Oh Min, nói, "Đừng để tôi phải gϊếŧ cô vào ngày đầu tiên!"

Oh Min mắt mở to kinh hãi, ánh mắt của Jungkook quá mức đáng sợ, nó lạnh lẽo đến mức ai nhìn vào cũng có cảm giác toàn thân như bị đóng băng.

Jungkook cười khẩy, tát mạnh một cái vào má Oh Min, cảnh cáo, "Tốt nhất ngày mai cô nên chuyển trường đi! Nếu không... tôi sợ mình sẽ tức điên lên mà gϊếŧ cô mất."

Jungkook phẩy tay, rồi thản nhiên đi xuống cái bàn cuối lớp. Vừa hay, cái bàn này cũng là của cậu, bằng chứng là trên đó có hàng chục cậu chửi rủa người tên Jeon Jungkook kia.

Jungkook nhìn lướt qua từng người trong lớp, nói, "Ai viết lên đây?"

Mọi người im lặng, không ai dám nhìn cậu.

Jungkook cười lạnh, đá mạnh cái bàn xuống đất, "Lấy cái bàn khác ra đây!"

Lập tức có vài người chạy ra ngoài với dáng vẻ hốt hoảng.

Jungkook tựa người vào tường, dáng vẻ hết sức thoải mái.

Một lúc sau, hai nam sinh mang một cái bàn ghế mới tinh đặt trước mặt cậu.

Jungkook đặt cặp xuống bàn rồi ngồi xuống, chân vắt chéo, vô cảm nhìn mọi người, lạnh giống ra lệnh, "Đừng làm tôi mất hứng! Tôi sẽ gϊếŧ các người đấy!"

Bọn học sinh ngồi vào chỗ, cố gắng làm cho bản thân thành không khí.

Jungkook im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi người cũng không ai dám nói chuyện.