Chương 2: Bạn cũ
Tại trường Trung Học Star School lớp 11A7-lớp học đặt biệt. Gọi là lớp học đặc biệt vì lớp này chỉ có 11 học sinh mà thôi. Ngoài ra lớp học đặc biệt cũng có nhiệm vụ đặc biệt mà chỉ những học sinh trong lớp đặc biệt mới biết.
Cạch! Cạch!
Ông thầy chủ nhiệm gõ gõ cây thước xuống bàn “ cả lớp im lặng!”
Đợi 11 con người trong lớp ngồi đúng vị trí, ông hướng mặt ra cửa “hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới”
Một cô gái tóc dài ngang lưng, màu nâu đỏ, khuôn mặt hơi bầu bĩnh bước vào, cô đứng kế bên bàn giáo viên, ánh mắt lướt sơ qua quan sát lớp.
“tôi tên Luna” cô học sinh mới giới thiệu tên rồi quay qua nhìn ông thầy “em ngồi ở đâu thưa thầy?”
“để xem...” ông thầy đảo mắt quanh lớp rồi dừng lại ngay chỗ một thằng con trai đeo head-phone đang ngồi nhìn ra cửa sổ
“ em ngồi kế Kuro đi” ông chỉ tay về phía thằng con trai đó
“vâng!” Luna nhẹ nhàng đi xuống chỗ ngồi
Sau khi giới thiệu học sinh mới xong, ông thầy chủ nhiệm ra khỏi lớp nhường lại cho giáo viên tiếp theo dạy học...
Reeng....Reeng...
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi,giáo viên vừa ra khỏi lớp, cảm đám lớp 11A7 tụm lại một đám trừ hai người. Cả bọn bàn tán gì đó rồi một đứa con gái đi lại phía Luna.
“Luna nè!”
“gì vậy?” Luna ngước lên nhìn nhỏ đó
“tớ tên Hina.. à...ừm thật ra cả đám bọn tớ định rủ cậu đi chơi chung”
“vậy à? Xin lỗi! tớ còn vài thứ phải làm”
“vậy thôi lần khác nhé!” Hina cười
“ừm” Luna gật đầu
Bên đám con trai
“Kuro xuống căn ten không?”
“bọn mày đi đi!” Kuro
“ừ!”
Rồi cả nam lẫn nữ lớp 11A7 ra khỏi lớp chỉ còn lại hai người...
“lâu rồi không gặp!” Kuro bỗng nhiên nói chỏng chơ
“...”
“Ít ra phải nói gì chứ?” Kuro đang nói một mình, còn ai kia thì vẫn im lặng đọc sách.
“ chào...” Luna đã chịu lên tiếng
Kuro nhìn chằm chằm Luna... khoảng 10 phút sau...
Bốp! Bịch!
Một cuốn sách bay thẳng vào đầu Kuro, vì đang ngồi ghế hai chân nên anh ngã xuống sàn...
“Ây...ya!” Kuro đứng dậy, phủi quần, rồi bước đến chỗ Luna “Kím chuyện hả?”
“có người kím chuyện trước!” Luna bình thản đứng dậy, trừng mắt nhìn Kuro
“ ta làm gì ngươi?” Kuro tức tối
“ nhìn chằm chằm ta làm gì?”
“ nhìn cũng không cho, đúng là chứng nào tật nấy!” Kuro lảm nhảm
Bốp!
Luna đấm vào mặt Kuro
“nhỏ này!” Kuro giơ nắm tay định đánh lại nhỏ thì... “ngươi dám!” giọng nói của Luna làm Kuro dừng lại giữa chừng, nắm tay trên không trung dừng lại rồi buông xuống...
“xin lỗi!”
“ngươi không có lỗi” Luna khoanh tay trước ngực “vì...dù có lỗi ngươi cũng chẳng thèm nhận hay chịu trách nhiệm” Luna nói xong, bỏ ra khỏi lớp.
Tan học...
Luna đi một mạch ra khỏi trường. Về nhà, cô nhanh chóng ngã người lên cái giường êm ái... rồi từ từ thϊếp đi...
Tín ton! Tín ton!
“Ah!” Luna giật mình tỉnh dậy, cô liếc nhìn đồng hồ “6 giờ chiều, mình ngủ dữ vậy!” Luna lết xuống giường đi rửa mặt.
Tín ton! Tín ton! Tín ton! Tín ton! Tín ton! Tín ton
Một hồi chuông vang lên, Luna bực tức chạy ra “tên dở hơi nào đó?”
“là ta!” giọng Kuro
Lạch cạch!
Luna mở cửa, tay chống nạnh nhìn Kuro “ chuyện gì?”
Kuro không nói không rằng lấy trong cặp ra cuốn sách “ Trả! Ngươi để quên”
Luna nhận lại sách rồi bỏ vào nhà, cô nàng chả buồn đóng cửa lại.
Một hồi sau trời chuyển mưa, Luna đi ra để đóng cửa lại, cứ ngỡ Kuro đã về từ đời nào rồi nhưng anh vẫn đang ngồi trước cửa nhà cô.
“về đi!” Luna lạnh tanh
“ngồi chơi”
“hừ!” Luna đóng cửa, bỏ vào nhà
Mưa. Từng giọt mưa tí tách rơi. Luna rất thích mưa, cô nàng đang ngồi trên thềm nhà ngắm mưa thì thấy có ai đó ngoài cửa.
“trộm ư?” Luna lảm nhảm một mình rồi chạy vào trong bếp lấy cây chổi ra
Đứng sau cánh cửa nhìn lén ra ngoài, Luna kinh ngạc, người ở ngoài này là Kuro, hắn chưa về ư?
Luna đi cất cây chổi, cô lấy một cây dù và một cái khăn. Mở cửa, bung dù bước ra ngoài sân, đi đến chỗ Kuro đang ngồi.
“sao không về?”
“đã nói là ngồi chơi” Kuro thản nhiên
“bị điên hả?” Luna bực mình hét lớn
“ừ!”Kuro đáp lại bằng một chữ ừ
Luna ném cái khăn cho Kuro “ vào trong lau khô người”
Kuro cầm cái khăn đưa lại cho Luna “ Không cần, chỉ là ngồi chơi”
Luna nhịn không nổi, cô khép dù lại quăng xuống đất. Cô lao vào nắm áo Kuro “ ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi muốn gì?”
“chơi dưới mưa” Kuro cười, một nụ cười hờ hợt ẩn chứa nhiều cảm xúc
Chát!
Luna tán Kuro, nhìn anh, ánh mắt hiện rõ vẻ bực tức, khó chịu.
“ vào nhà đi! “ Luna kéo tay Kuro
Kuro mệt mỏi đứng dậy đi theo Luna
Tên này như vậy sao tối nay mình đi làm nhiệm vụ đây trời, Luna than thầm trong bụng...
Tí tách! Tí tách!
Mưa ngoài trời đang nhỏ dần. Luna đang ngồi uống trà. Bình thường thì buổi uống trà của Luna rất im lặng vì cô ở một mình, nhưng hôm nay có một kẻ gây rối đang ăn ké nhà cô.
Dù là có thêm người nhưng không khí vẫn im lặng như mọi khi trừ những tiếng lách cách do chén dĩa va chạm với nhau.
Đặt tách trà xuống, Luna nhẹ nhàng giở cuốn sách ra. Người đối diện thì im lặng, lâu lâu liếc nhìn cô một cái, rồi lại cuối xuống ăn.
“ăn xong thì về” Luna đột nhiên lên tiếng
“...” Kuro gật đầu
“sao ông ấy không giam ngươi ở dưới đó cho ta bình yên nhỉ?” Luna vờ lảm nhảm nhưng thật ra đang muốn ai đó nghe
“phá quá nên bị sai lên đây để phụ việc” Kuro đặt đôi đũa xuống bàn, nâng tách trà lên miệng
“ mai nhớ trả lại cái áo” Luna nhìn chằm chằm vào cái áo của Kuro đang mặc
“à mà cái này của ai?” Kuro thắc mắc
“ba ta” giọng Luna tự nhiên nhỏ hơn “ ông ấy không còn nữa!”
“ vậy sao lại ở địa ngục?” Kuro lại hỏi
“ đừng hỏi nhiều!” Luna trở lại bình thường, cô đứng dậy đi lên cầu thang.
“ê! Đi đâu đó?”
“làm việc”