Chương 30

Thu Tinh đẩy xe lăn của Thu Nguyệt đi qua hành lang, rồi đi về phía ký túc xá. Trên đường đi rất nhiều người tò mò nhìn chằm chằm hai chị em họ.

Vì Thu Nguyệt chịu ảnh hưởng của cảnh trong mơ, coi như cũng đã trải qua nhiều việc trong đời. Tự nhiên cô cũng không giống như trước nữa, một khi cô cứ tự ti khi đối mặt với dị năng giả thì giống như cô đã thấp hơn bọn họ một bậc vậy.

Lúc này tuy rằng Thu Nguyệt ngồi trên xe lăn, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, cằm cũng hơi hơi nâng lên, bày ra một bộ dáng thản nhiên ung dung.

Vốn tướng mạo cô đã xinh đẹp, lúc này lại thêm vài phần thong dong, tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của học sinh qua lại.

Vừa vặn đối diện có một đám dị năng giả tới, nam sinh vốn đứng ở hàng sau nói chuyện phiếm với mọi người, vừa thấy hai chị em nhà Thu tới liền vội vàng chạy qua, mở miệng nói:

“Thu Nguyệt, hai người tới tìm thầy sao?”

Thu Nguyệt giương mắt nhìn, người này chính là học sinh mà ba cô đã từng đưa về nhà, liền đáp: “Đà anh Ngô, bọn em tới tìm ba.”



Cô vừa trả lời, đàn ông Ngô kia càng nhiệt tình, vội vàng nói: “Thầy đang ở trong phòng làm việc, không bằng để anh dẫn hai người qua đó. Đúng rồi, chân của em bị sao vậy?”

Thu Nguyệt cười nói: “Không sao, em không cẩn thận nên bị thương ấy mà.”

"Thế thì bất tiện, vẫn nên nhanh chóng nói thầy tìm một dị năng giả hệ chữa trị chữa cho em đi mới được." Nói xong, hắn ta liền muốn tiến lên giúp Thu Tinh đẩy xe lăn.

Nhưng Thu Tinh cũng không định để hắn ta đi cùng, miệng còn nói: “Em biết văn phòng ở đâu mà, không làm phiền đàn anh Ngô nữa.”

Đàn anh Ngô bị từ chối thẳng thừng như vậy nhưng cũng không thèm để ý. Lại nhiệt tình nói với Thu Nguyệt: “Sau này nếu rảnh thì em cứ qua bên này chơi, anh có thể dẫn em tham quan trường.”

Không đợi cô lên tiếng, Thu Tinh liền nói. "Chị em vừa bận rộn chuyện trong nhà vừa bận rộn bài tập, cả ngày bận tối mày tối mặt, nào có thời gian rảnh đến bên này đi dạo?"

Đàn anh Ngô bị cô ta chặn họng, không còn lời nào để nói, đành phải cười nhường đường cho bọn họ.