Tiểu Miên đứng trước mặt Lưu Thiên Uyển trong bộ dạng không thể thảm bại hơn, vậy mà cô ta chẳng thèm ngó lấy một cái, vẫn ngang nhiên cười đùa cùng đám người xung quanh.
- Lưu Thiên Uyển, tại sao cô lại làm thế? Tôi cái gì cũng đều nghe theo, vậy tại sao cô lại không giữ lời.
Tiểu Miên lòng đau đớn, đem uất hận ra thành lời mà lớn tiếng hỏi Lưu Thiên Uyển. Cô ả lúc này từ tốn nâng ly nước cam lên, khẽ nhấp miệng trả lời.
- Tiểu Miên. Cô xem, tôi cho cô cơ hội hết lần này đến lần khác, đáng ra lần ở phòng thay đồ khi cô gọi Bạch Tử Phong tới, thì tôi đã sớm tung nó lên rồi. Lần này, khi hạ thuốc Tịnh Kỳ cô vẫn tiếp tục lặp lại sai lầm đó. Vậy tôi có nên tha thứ cho cô không?
- Không đúng, lần đó tôi không hề gọi Bạch Tử Phong, tôi đã giải thích với cô rồi, là anh ta tự mình chạy tới. Lần này cũng vậy, tôi cũng không hề nói gì. Tại sao cô còn đăng nó lên, chẳng phải cô đã hứa sau khi xong việc sẽ xoá nó đi sao?
- Tại sao lại làm thế? Tại...
*BỘP*
"HAHA...HAHA..."
Chiếc vỏ chuối từ ai đó ném thẳng vào mặt Tiểu Miên, bọn chúng cùng nhau phá lên cười sảng khoái.
- Con điếm rẻ tiền, thật dơ bẩn.
- Xem cô ta kìa, vẫn còn có thể đến trường được sao?
- Thật kinh tởm, lâu nay mang dáng vẻ hiền lành ngờ đâu lúc leo lên giường lại mạnh bạo như vậy.
- Không phải.., là cô ta hạ thuốc tôi, là Lưu Thiên Uyển hãm hại tôi..., tại sao mấy người không tin tôi...
Tiểu Miên gương mặt dàn dụa nước mắt, mang lới nói yếu ớt biện minh cho thân thế cô độc của mình, xung quanh tiếng mắng chửi ngày càng nhiều hơn, một tên sinh viên giơ cao ly trà Royal ném mạnh vào người cô.
- ĐI CHẾT ĐI!
Đúng lúc này, bóng dáng quen thuộc vội vã lao tới ôm chầm lấy Tiểu Miên, sau lưng chiếc váy dài màu kem là từng dòng sữa thi nhau chảy xuống phía dưới.
- Tịnh Kỳ...
- Tại sao... cậu...
- Không sao chứ?
Tịnh Kỳ với vẻ mặt bình thản, ôn tồn hỏi Tiểu Miên. Trong lòng cô lúc này chợt dấy lên chút lo sợ, gấp gáp mà hỏi ngược lại Tịnh Kỳ.
- Cậu đã nghe thấy hết rồi phải không?
Tịnh Kỳ khẽ buông tay, chỉnh lại mái tóc cho Tiểu Miên, mang giọng điệu nhẹ nhàng trấn an cô.
- Điều đó với mình không còn quan trọng nữa.
- Tịnh Kỳ, em có sao không?
- Xin lỗi anh không cố ý. Để anh tặng em một chiếc váy khác có được không?
Gã nam sinh vội vàng tiến lại hỏi han Tịnh Kỳ, không nghĩ cô lại lao ra phía trước mà che chắn. Tịnh Kỳ nhìn hắn bằng đôi mắt đầy sát khí, chỉ buông 1 câu ngắn gọn khiến đôi chân hắn chợt dừng bước.
- CÚT!
Lưu Thiên Uyển trông thấy cảnh tượng đó liền phá lên cười.
- Tiểu Miên cô xem, bọn họ đối với cô thế nào còn đối với Triệu Tịnh Kỳ ra sao.
- Chúng đem cô ta nâng niu, trân trọng như thế, còn với cô thì chà đạp không thương tiếc. Tôi thấy thật mệt mỏi thay cho cô khi luôn phải sống sau bóng lưng cô ta như vậy.
- Lưu Thiên Uyển cô đừng hòng li gián chúng tôi. Tịnh Kỳ chưa bao giờ có suy nghĩ phân biệt như thế.
Nhược Vũ tức giận khi thấy Lưu Thiên Uyển đang cố tìm cách chia rẽ bọn họ, bèn lớn tiếng đáp trả lại cô ta.
- Hì... có hay không thì trong lòng cô ta ắt hẳn rõ nhất.
- Tiểu Miên, tại sao cậu lại làm ra những chuyện như vậy? Lẽ nào Tịnh Kỳ đối với cậu còn không tốt hay sao? Lẽ nào cậu ấy không nâng niu, trân trọng cậu hay sao? Cậu thà tin cô ta cũng không hề tin bọn mình. Tiểu Miên, tại sao cậu lại trở nên như vậy?
- Nhược Vũ, thôi đi!
Tịnh Kỳ cầm lấy tay Nhược Vũ, khuyên cô không nên kích động thêm cho Tiểu Miên. Xung quanh đó, đám sinh viên vẫn không ngừng chỉ trỏ, buông lời nhục mạ khó nghe.
- Tịnh Kỳ..., cậu có hối hận khi làm bạn với mình không?
Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen ngang vai, ẩn sau cặp kính là một đôi mắt tròn trong sáng, cô nở nụ cười chua xót nhìn Tịnh Kỳ.
Bị câu hỏi của cô làm cho bất ngờ, Tịnh Kỳ vẫn kiên định trả lời.
- Lúc bắt đầu đã không, bây giờ càng không.
- Mình thì có, mình hối hận..., rất hối hận.
- Đáng ra ngay từ đầu mình không nên đồng ý, bởi đi bên cạnh cậu thì dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, mình vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp, càng không được chấp nhận.
- Tiểu Miên, tại sao...
- Mình thực sự mệt rồi, hãy để cho mình được yên..
*BỘP* *BỘP*
Tiểu Miên vừa rứt lời, mấy đứa con gái bên cạnh Lưu Thiên Uyển liền liên tục ném đồ ăn vào người cô.
- Biện minh cho ai nghe hả con khốn.
- Cút khỏi trường đi, biến đi.
- Ai đó đuổi cô ta ra khỏi đây đi...
- Thật dơ bẩn.
- Các người có thôi đi không, cậu ấy là bị hãm hại, tại sao lại đối xử với cậu ấy như thế.
Tiểu Miên vội vã bỏ chạy. Nhược Vũ không thể ngăn cản được bọn họ liền đuổi theo phía sau cô.
Tịnh Kỳ đứng trước mặt Lưu Thiên Uyển nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô ta mà lòng trào lên uất hận khó tả, cô cuộn chặt bàn tay mình lại, ánh mắt căm hờn xen lẫn chút bi thương.
- Lưu Thiên Uyển, tôi sẽ mang tội của cô từng chút trả lại, không thiếu một điều.
Lưu Thiên Uyển phì cười, khẽ vuốt nhẹ mái tóc đen dài vào sau tai, nâng ly nước cam chầm chậm khuấy nhẹ.
- Chà! Nữ thần công lý lên tiếng rồi, cô làm tôi sợ quá đi mất.
Đám sinh viên xung quanh phá lên cười, Tịnh Kỳ khẽ cúi đầu nhếch khoé môi,
- Lưu Thiên Uyển...
- Làm sao...
*XOẠCH*
*LỘP BỘP*
- Aaaaaa....
Thùng rác dưới chân bàn ăn, cả thảy đều được trút hết lên người Lưu Thiên Uyển.
- TRIỆU - TỊNH - KỲ!
- AAAAAA....
Lưu Thiên Uyển tức giận hét lên.
Đám bạn xung quanh Lưu Thiên Uyển bị động tác nhanh nhẹn của cô làm cho bất ngờ, nhất thời kinh hãi không dám phản kháng. Một ả tóc vàng đứng cạnh Lưu Thiên Uyển hùng hồn lên tiếng mắng chửi, toan định bước lên.
- Con khốn kia, mày..
Tịnh Kỳ đặt chiếc thùng rác trên mặt bàn, đem đôi mắt sắc lạnh ngước nhìn cô ả, động tác vừa đưa tay lên đã khiến cô ả chợt giật mình, theo phản xạ liền giơ tay chống đỡ. Tiếp theo sau, cô thản nhiên kéo vạt áo khoác ngoài của ả ta, thuận tiện đem nó biến thành chiếc khăn lau tay.
- Một kẻ lúc nào cũng xếp loại F thì tốt nhất là ngậm miệng vào.
Tịnh Kỳ vừa dứt lời, một vài người không nhịn nổi liền bật cười thành tiếng đầy mỉa mai.
Ở Tịnh Kỳ, tất cả đều cảm thấy khí chất kiên định, mạnh mẽ ở cô, tuyệt nhiên không ai dám lên tiếng mắng chửi. Bởi lẽ, cô không đơn giản chỉ nổi tiếng vì vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có những thành tích khiến người khác phải kính trọng, nể phục.