La Hi nhíu mày, liếc mắt nhìn tôi một cái, giọng nói không lớn không nhỏ.
Bên cạnh có học sinh khác lái xe đi ngang qua, dường như còn thắc mắc vì cái gì tôi lại đi cùng bọn họ.
Tôi cúi đầu im lặng, bóng đen trên mặt đất đan xen vào nhau, tạo thành một mạng lưới đen tối khổng lồ.
Đèn giao thông phía trước nhấp nháy, tôi cố ý đi chậm một bước, rơi xuống phía sau đám người La Hi.
Nhìn thấy bọn họ biến mất trong đám đông, lúc này tôi mới nhanh chóng đi về hướng ngược lại.
Rẽ vào một con hẻm nhỏ, đối diện với bức tường cao phía trước, tôi hít một hơi thật sâu, đạp lên thùng sắt, một tay chống tường, nhẹ nhàng nhảy qua.
Một bức tường bên kia, đó là một mảnh rừng cây nhỏ rậm rạp.
Tối nay, Tưởng Mộng Vân sẽ đi hẹn hò với Hạ Thành Dương.
Hai người hẹn nhau gặp ở rừng cây nhỏ phía sau cổng trường phía nam.
Nơi đó rất bí ẩn, dựa gần vào công trường vứt đi, không có camera giám sát, dần dần trở thành nơi hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi nhỏ trong trường.
Chờ lúc tôi đến nơi, Tưởng Mộng Vân đã ở nơi đó đợi hơn mười phút rồi.
Tôi thấy cô ta không ngừng nhìn điện thoại, lại vừa lo lắng vừa mong đợi, trong lòng buồn cười.
Thời buổi này, còn có người sẽ tin vào thông tin hẹn hò được viết trên mảnh giấy nhỏ, cô ta vậy mà không dám trực tiếp đi hỏi người hẹn cô ta kia.
Chính xác, cuộc hẹn hò này, là do tôi sắp đặt.
Mà người hẹn cô ta ra ngoài, đương nhiên cũng là tôi.
Tôi bắt chước chữ viết của Hạ Thành Dương, lại bảo cô ta đừng nói cho bất luận kẻ nào biết.
Tưởng Mộng Vân đối với Hạ Thành Dương một lòng một dạ, những lời của đối phương, cô ta tin tưởng không nghi ngờ.
Vì thế hôm nay, cô ta đến hẹn một mình.
Tôi đến gần chút, nghe được tiếng bước chân, Tưởng Mộng Vân vội vàng quay đầu lại, thấy là tôi, cô ta nhíu mày:
“Mày đến làm gì?”
Tôi nở nụ cười, ngoắc ngoắc tay với cô ta: “Hạ Thành Dương nhờ tôi đưa một thứ.”
Tưởng Mộng Vân nửa tin nửa ngờ bước đến gần tôi: “Cái gì?”
Ánh trăng mờ ảo rọi xuống nửa khuôn mặt tôi, rõ ràng mê muội.
Trong khoảnh khắc cô ta đến gần, tôi nhếch môi cười, thấp giọng nói:
“Đồ ngốc, tất nhiên là đưa cậu xuống địa ngục rồi.”
Khoảnh khắc Tưởng Mộng Vân còn chưa kịp phản ứng, tôi đã đá một cú vào đầu gối của cô ta.
Cô ta đau đớn quỳ xuống, phản xạ tự nhiên mà chửi bới: "Mạnh Xuân Sanh! Mày bị bệnh à ——"
Tôi lập tức tát cô ta hai cái thật mạnh.
Cô ta hoàn toàn ngớ ra, đứng sững lại:
"Mạnh Xuân Sanh, mày ——"