Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng cô ta đang tốt bụng ra mặt giúp đỡ tôi.
Tôi và cô ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi biết đây chỉ là mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta.
Hạ Thành Dương lười biếng đứng dậy đi vệ sinh, đi ngang qua bên người tôi, thấy tôi nước mắt lưng tròng, cười nhạo một tiếng, ái muội mà nói: "Ơ, sắp khóc rồi à? Tội nghiệp quá."
“Cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền sẽ không bắt nạt cậu nữa đâu, ha ha ha.”
Nhìn bóng dáng hắn biến mất sau cánh cửa lớp học, sắc mặt của Tưởng Mộng Vân khẽ đổi.
Cô ta thích Hạ Thành Dương.
Đây là điều ai cũng biết.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, tôi lại muốn cố tình làm con chim đầu đàn không biết nhìn xa trông rộng.
Tôi kéo lấy ống tay áo của Tưởng Mộng Vân, cố ý ăn nói khép nép mà cầu xin cô ta: “Mộng Vân, hay là cậu nộp tiền quỹ lớp đi trước đi, không thì thầy sẽ mắng tớ mất…”
“Đừng chạm vào tao!” Tưởng Mộng Vân không kiên nhẫn hất tay tôi ra, “Vừa rồi không nên giúp mày nói chuyện mới phải.”
“Mày rửa tay chưa vậy? Bẩn thỉu thế!”
“Cút đi chỗ khác, ngày nào cũng đòi tiền lớp, ai biết mày có lấy tiền lớp rồi không!”
“Thích tiền như vậy, sao không đi ăn xin đi!”
Mặt ngoài, tôi mím chặt môi, nước mắt lung lay sắp đổ, để mặc cho Tưởng Mộng Vân chì chiết tôi.
Nhưng trong lòng lại đang thúc giục.
Mắng nữa đi, mắng càng khó nghe càng tốt!
Lại mắng càng tàn nhẫn một chút đi!
Bởi vì phấn khích, tôi thậm chí cảm thấy vành tai mình hơi hơi nóng lên.
Liếc mắt nhìn qua đám người đang xem kịch, tôi liếc thấy túi đựng bút của mình đang đặt yên lặng trên bàn học.
Mà từ góc khuất bị túi đựng bút che khuất.
Lại tỏa ra ánh sáng phản chiếu từ ống kính máy quay.
Lúc tiếng chuông báo vào học vang lên, đám đông cũng dần tan đi.
Tôi lặng lẽ trở về chỗ ngồi.
Trong lớp không ai nguyện ý muốn ngồi cùng tôi, tôi đều ngồi một mình.
Chuyện này cũng nhờ vào việc Tưởng Mộng Vân “vô tình” tiết lộ bí mật gia đình tôi - cha tôi là người nhặt ve chai.
Trước khi tôi xuyên qua.
Trong sách có một chương, nói là trong nhà vệ sinh nữ, Mạnh Xuân Sanh chính tai nghe thấy Tưởng Mộng Vân khoa trương thảo luận với người khác.
“Các cậu không biết đâu, nhà Xuân Sanh bẩn đến mức nào! Trời ơi! Tôi nhìn thấy ngón tay của cha cậu ta, bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc nữa!”
“Sau này các cậu phải cẩn thận đồ đạc của mình nhé, tôi nghe nói nhiều người nhặt ve chai đều là trộm cắp!”