Diệp Tuyền tất nhiên biết điều này, giữa bọn họ căn bản không có tình cảm gì đơn thuần, bây giờ hợp lại với nhau thế này bất quá cũng vì lợi ích mà thôi, lỡ như có một ngày giữa họ không còn mối quan hệ lợi ích nưa, Diệp Tuyền cũng không dám tưởng tượng, hai người sẽ quyết liệt như thế nào.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cái cảnh tượng kia, Diệp Tuyền lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, rầu rĩ ném cho Diệp Hoan một cái túi, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Diệp Hoan nhìn lại trong túi, tò mò hỏi: "Thứ này ở đâu ra vậy? Xấu chết được?"
Diệp Tuyền vốn dĩ đã đi rất xa rồi nhưng khi nghe vậy, lập tức quay phắt lại như một con quay (cái dụ), hung hăng giật lại cái túi trong tay Diệp Hoan, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huynh dám lại nói một lần nữa xem!"
Diệp Hoan lúc này mới ý thức được cái túi này đến từ tay của ai, khó tin trợn mắt hỏi ngược lại Diệp Tuyền: "Muội đừng nói với ta, cái túi này là của muội làm nhé!"
Diệp Tuyền vốn có chút thẹn thùng, nhưng nhìn cái bản mặt này của Diệp Hoan thì tức khắc bộc phát tình tình, hóp eo lại, hùng hổ nói: "Thì sao? Huynh có ý kiến gì?"
Diệp Hoan thấy Diệp Tuyền thế này, vội vàng nuốt mấy lời chê bai định nói xuống lại, sau đó nịnh nọt cười nói: "Không phải không phải, sao ta dám có ý nghĩ như vậy được chứ? Ý ta muốn nói là, cái túi này của muội, rất đặc sắc!"
Lúc này Diệp Tuyền mới hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó một lần nữa nhét túi vào trong tay Diệp Hoan, mừng khấp khởi nói: "Đương nhiên là vậy rồi, lúc trước ta cho rằng thêu thùa là một việc cực kỳ khó, nhưng bây giờ ta phát hiện ta cũng khá có thiên phú về mảng này, huynh nhìn cái túi này xem, có phải cũng không khác mấy so với mấy túi do Tú Nương trong phủ thêu không?"
Diệp Hoan nhìn lại cái túi trong tay, cảm thán từ đáy lòng nói: "Hai con vịt nước trên này, nhìn rất béo ú!"
Một câu nói, trực tiếp khiến Diệp Tuyền xém chút thì lệ rơi đầy mặt, tức giận trợn mắt nhìn Diệp Hoan, hung tợn nói: "Đó là uyên ương, con lợn nhà huynh!"
Sau khi nói xong thì hung hăng đá Diệp Hoan một cước, lúc này mới cảm thấy hả giận không ít, hậm hực rời đi.
Diệp Hoan chỉ cảm thấy một trận ủy khuất, nhìn cái túi nhìn xấu chết trong tay mình, một mặt bất đắc dĩ, nhưng lại không biết vì sao lại thấy trong lòng nổi lên một trận đắc ý, thận trọng cất túi vào.
Lăng Nhược Hi bên này, dùng từng bút tích của Bắc Đường Ngôn đưa viết lại từng câu một, sao chép lại đương nhiên khác với tự viết, bởi vì chẳng có chữ của ai giống ai, có số ít thì cũng chỉ là tương tự, cho nên Lăng Nhược Hi phải dùng mười hai phần tinh thần, mới có thể chắc chắn không xuất hiện sơ sót.
Lúc còn ở kiếp trước, Lăng Nhược Hi một mình sống qua ngày trong lãnh cung tịch mịch, vì để gϊếŧ thời gian, thường xuyên sao chép lại thư pháp của một danh gia nào đó, dần dà, vậy mà lại có thể luyện được cách bắt chước chữ viết của rất nhiều người, thực sự không ngờ rằng một việc làm bất đắc dĩ ở kiếp trước, đến kiếp này, vậy mà lại trở thành một kỹ năng.
Được một hồi, Lăng Nhược Hi cảm thấy cổ tay mình mỏi nhừ, cười khổ một tiếng: "Đúng là tự chuốc lấy khổ cực!"
Liên tiếp ba ngày, Lăng Nhược Hi không hề đi ra ngoài, cứ ngồi mãi trong phòng viết, sách vạn dân, cuối cùng cũng viết được một nửa, có điều Lăng Nhược Hi cảm thấy sợ cổ tay mình sắp gãy mất.
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, thái độ của Diệp Tuyền và Diệp Hoan đối với Lăng Nhược Hi đã hoàn toàn khác xưa, lúc trước hai người chỉ xem Lăng Nhược Hi như một người hợp tác bình thường, thậm chí còn có chút khinh thường.
Nhưng trong ba ngày này, bọn họ chợt phát hiện tính tình của Lăng Nhược Hi sợ là còn cứng cỏi hơn cả một nam tử.
Diệp Tuyền bưng bát cháo gà xé sợi do Mai Hương nấu, đẩy cửa ra đi vào, vừa vào cửa, một mùi mực nồng nặc ập vào mũi, mắt thấy đôi mắt của Lăng Nhược Hi đã biến thành hai con mắt gấu trúc, Diệp Tuyền bất giác có chút đau lòng: "Ăn một chút gì đã rồi lại viết!"
Lăng Nhược Hi đầu cũng không ngẩng lên, chỉ thản nhiên nói: "Để xuống đó đi."
Diệp Tuyền thấy Lăng Nhược Hi như vậy thì vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra mình cũng chẳng có gì để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn thả bát cháo gà xé sợi trong tay xuống, lặng lẽ đi ra ngoài, cố gắng không quấy rầy Lăng Nhược Hi hết sức có thể.
Diệp Hoan thấy Diệp Tuyền đi ra thì vội vàng tiến lên nghênh đón: "Ăn gì chưa?"
"Chưa, chỉ lo cắm đầu viết chữ, ta thật sự không rõ, nàng có lắm kiên nhẫn như vậy là từ đâu ra chứ?" Chỉ cần nghĩ đến tấm vải to khủng bố trên đó thì mấy chữ Ngô hoàng vạn tuế lít nha lít nhít, Diệp Tuyền đã cảm thấy tê cả da đầu, thật sự là không hiểu được, Lăng Nhược Hi rốt cuộc sao có thể làm được vậy cũng không biết.
Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ này của Diệp Tuyền, Diệp Hoan lập tức cảm thấy có chút buồn cười, khinh thường nói: "Nếu muội mà làm được vậy, vậy mới đáng kinh ngạc."
"Nói cứ như huynh cũng làm được ấy." Diệp Tuyền tức giận trợn trừng nhìn Diệp Hoan, sau đó rầu rĩ nói: "Cũng không biết vì sao, mấy ngày này, cũng không thấy Gia tới."
"Muội cho rằng đây là nơi nào? Gia cũng không thể tùy tiện ra vào được, muội vẫn nên nhìn cho kỹ mấy con mắt rình rập khắp trong cung này đi, ta thấy trong khoảng thời gian này có không ít người không chịu yên phận đấy!"
Diệp Tuyền lúc này mới cảnh giác nhẹ gật đầu, oán hận nói: "Ta thực sự không hiểu, nữ nhân trong cung này, chẳng lẽ ai cũng ăn no rửng mỡ? Một ngày không tìm người khác gây phiền phức, là chết liền trong ngày đó hay gì?"
Vấn đề này, Diệp Hoan không cách nào trả lời được, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, sau đó liền đứng ngay trước cổng, bảo đảm sẽ không có ai lại gần quấy rầy Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi giống như không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở bên ngoài, vuốt vuốt cổ tay sưng phù, nhìn lại sách vạn dân đã viết được hơn phân nửa, nhàn nhạt cười: "Cuối cùng cũng sắp xong việc rồi."
Lăng Nhược Hi an tĩnh như vậy, tự dưng lại khiến cho cả lục cung vô cùng phân vân, ngay cả Thục phi cũng có chút bất an, thật sự là không hiểu được, Lăng Nhược Hi cứ ở lì trong phòng như vậy, rốt cuộc là đang làm gì.
Mặc dù Lăng Nhược Hi bên này tâm lặng như nước, nhưng bên ngoài thì lại đang náo nhiệt như ong vỡ tổ, sinh thần của hoàng thượng là cả một đại sự, cả nước cùng chúc mừng, sứ giả khắp bốn phương tám hướng đều nhao nhao đến chúc, là đại biểu của ba nước khác, ngày hôm nay đều gióng trống khua chiêng vào thành.
Bởi vì muốn hoan nghênh tiếp đãi sứ giả đường xa đến, cho nên cung trong thiết một buổi yến hội, tất cả mọi người đều phải đến, bao gồm Lăng Nhược Hi.
Sách vạn dân của Lăng Nhược Hi chỉ còn thiếu vài chữ nữa, lúc nghe được tin này, có chút nhíu mày, thản nhiên nói: "Ngươi đi báo lên Thục phi, thân thể ta không được khỏe, dạ yến đêm nay, ta không đi được."
Diệp Tuyền biết ngay Lăng Nhược Hi sẽ nói như vậy, có chút bất đắc dĩ cười cười: "Lời này ta cũng đã sớm truyền đi rồi, chỉ là Tử Đằng người đến truyền lời lại hết sức phách lối, nàng ta nói, phàm là những ai có thể xuống giường đều phải đi, cho nên, bữa tiệc này, chỉ sợ là tránh cũng không thể tránh được."
Nghe đến đó, Lăng Nhược Hi có chút mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức của mình, thả bút trong tay xuống, nhẹ nói: "Vậy cũng đành chịu, sắp rồi, sách vạn dân cũng sắp xong rồi."
"Hoàn thành rồi? Thời gian trong vòng ba ngày, đã hoàn thành rồi?"
Diệp Tuyền nhìn Lăng Nhược Hi bằng con mắt nhìn một quái vật, không thể tin được mở to hai mắt ra nhìn, đi lên phía trước, nhìn trên tấm vải lụa màu trắng chen chút gần một vạn chữ Ngô hoàng vạn tuế, muốn đưa tay ra kiểm tra, nhưng chưa kịp chạm vào thì thu hồi tay lại: "Tam tiểu thư, người không phải là người à?" *
"Ngươi dùng cách này để khen người khác đây sao?"
Lăng Nhược Hi nghe nói như thế thì lại dở khóc dở cười, toàn thân tê liệt nằm dài ra ghế, mỏi mệt hết sức.
Diệp Tuyền lúc này mới phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi giọng: "Ý của ta là, người là thần không phải người!"
Lăng Nhược Hi lúc này mới buồn cười khoát tay, sau đó nhẹ nói: "Mấy câu êm tai ngươi không cần phải nói, mau mau đi tìm Liễu Tuyền, bảo hắn cho ta một viên Dưỡng Nhan Đan, nhìn cái bộ dáng quỷ không ra quỷ ma không ra ma thế này, đi ra ngoài có khi hù chết người."
Giờ này khắc này, Lăng Nhược Hi đích thật so với quỷ cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ hai con mắt đen thâm thành một vùng to đó thôi, cũng đủ dọa người ta hoảng sợ, Diệp Tuyền không dám trễ nải, trực tiếp đem chuyện này giao cho Diệp Hoan ngoài cửa, sau đó tự mình đi đến tủ y phục trước mặt tìm: "Hôm nay người muốn mặc gì?"
"Tìm cho ta một bộ y phục đỏ toàn bộ, màu này vui vẻ may mắn, ta thích."
Lăng Nhược Hi rất mệt mỏi, vừa nói chuyện, vậy mà bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.
*Ở chương này mình đổi cách xưng hô của Diệp Tuyền, lúc trước Diệp Tuyền vừa không thích vừa khinh thường Lăng Nhược Hi nên Diệp Tuyền xưng hô với nàng là ta-ngươi. Nhưng từ chương này Diệp Tuyền có kính nể Lăng Nhược Hi và phần và có dùng kính ngữ nên mình dịch Diệp Tuyền xưng hô với Lăng Nhược Hi là ta-người.