Chương 125: Một mình yên tĩnh

Bây giờ Lăng Nhược Hi không biết vì sao khi vào hoàng cung thì những chuyện xưa mãnh liệt như triều cường dâng lên trong đầu mình, đời trước những thứ đằm thắm dây dưa và những thứ tuyệt tình kia, rồi bao nhiêu thù hận xích mích, Lăng Nhược Hi cảm thấy đau nhói ở trái tim, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.

"Không có gì, mới vào cung cho nên muốn đi xem cảnh vật xung quanh thôi."

Diệp Tuyền không nghĩ tới Lăng Nhược Hi sẽ nói như vậy nên có hơi khó tin mà mở to hai mắt nhìn: "Lúc này mà ngươi còn muốn xem phong cảnh?"

Lăng Nhược Hi tất nhiên biết Diệp Tuyền nghĩ gì thế nào nhưng Lăng Nhược Hi vốn cũng không phải là người sống như người ta nói nên nở nụ cười nhạt rồi di chuyển: "Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc cho mình thật tốt."

Sau khi nói xong thì đi thẳng tới Ngự hoa viên, bất giác đi tới chỗ hồ nước nhỏ nơi mà đời trước nàng vớt Hoàng nhi lên, giờ phút này, trong hồ nước đã đóng băng, óng ánh trong suốt, không hề nhìn ra chút máu đẫm bên dưới sự lấp lánh kia.

Cho dù tới lúc này Lăng Nhược Hi vẫn cảm thấy trước ngực nhói đau, nhẹ nhàng ngồi lên hành lang, ánh mắt nhìn lại trên mặt băng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Từ đằng xa Trương Tuyết Nhi thấy dáng vẻ này của Lăng Nhược Hi thì hai mắt khẽ chuyển động, sau đó đi tới nhẹ nhàng cúi người thi lễ với Lăng Nhược Hi, vừa cười vừa nói: "Tỷ tỷ mạnh khỏe, muội là Trương Tuyết Nhi con gái Lễ bộ Thị lang, hôm nay trên điện có phải tỷ tỷ là tam tiểu thư Lăng phủ-Lăng Nhược Hi, người làm cho Thục phi nghẹn lời không đáp được không?"

Lăng Nhược HI nghe thấy giọng nói của Trương Tuyết Nhi thì bất chợt nghĩ tới đời trước chính là nữ nhân này đã tự tay dìm chết con trai mình, trong mắt sự thù hận không thể nào che giấu được, nhưng vẫn nắm thật chặt hai tay, nhắm mắt một cái sau đó mở ra thì bên trong đã biến thành một vùng yên tĩnh.

"Lời này của Trương tiểu thư làm Nhược Hi sợ hãi, trên đại điện, hoàng thượng nhìn rõ mọi chuyện nên công tư phân minh, đây rõ ràng là uy quyền của chốn Hoàng gia, Trương tiểu thư lại nói công lao chỉ một mình ta, sợ là không ổn đâu?"

Mặc dù Lăng Nhược Hi biết mình không thể gϊếŧ nữ nhân đê tiện này, nhưng cũng sẽ không cho nàng ta sắc mặt tốt, đời này nàng được sống lại chính là để trả thù, nữ nhân trước mặt chính là người đầu tiên trong danh sách, cho nên, ngay từ đầu, nàng đã không muốn cho nàng ta sống được thoải mái.

Trương Tuyết Nhi thật sự không ngờ Lăng Nhược Hi có ý thù hận mạnh mẽ với mình như vậy, ngay lúc ấy cảm thấy kỳ lạ, thật sự không biết mình đã gây thù gì với nữ nhân này như thế nào, chỉ thấy trong ánh mắt của Lăng Nhược Hi là sự lạnh lẽo giá buốt như băng vạn năm, nên có hơi sợ.

Theo bản năng lùi về sau hai bước, gương mặt uất ức: "Tỷ tỷ chắc hiểu lầm gì rồi, muội muội không có ý xấu."

"Sau khi mẫu thân sinh ta ra thì qua đời, cho nên ta không hề có muội muội, Trương tiểu thư xin tự trọng!"

Lăng Nhược Hi không muốn nhìn đóa bạch liên hoa-Trương Tuyết Nhi này diễn trò, nên ngay lập tức đứng dậy, đi theo hướng cung điện của mình, thế nhưng không ngờ tới là vừa quay đầu đã thấy sắc mặt u ám của Bắc Đường Cẩn, hơi cau mày có chút bực dọc thi lễ nói: "Thần nữ thỉnh an Cẩn Vương gia."

Một bụng tức trong lòng Bắc Đường Cẩn không có chỗ phát ra, bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Lăng Nhược Hi, càng cảm thấy tức giận không thôi, cũng không cho Lăng Nhược Hi đứng lên, cứ vẫn đứng chỗ đó, chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn Lăng Nhược Hi.

Hiện tại Lăng Nhược Hi đang khom người, dáng vẻ này nhìn qua xinh đẹp không gì sánh được, nhưng trên thực tế lại tốn rất nhiều sức lực, cái trán Lăng Nhược Hi đã lấm tấm mồ hôi, tuy Lăng Nhược Hi cảm thấy chân hơi nhói đau, nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, thật giống như nàng không có cảm giác gì.

Trương Tuyết Nhi thấy thế cũng tiến lên thi lễ: "Thần nữ Trương Tuyết Nhi thỉnh an Cẩn Vương gia."

Bắc Đường Cẩn nhìn ánh mắt chứa ngọn lửa hừng hực chờ mong của Trương Tuyết Nhi, ngay lập tức cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc này mới gật đầu hài lòng, bình thản nói: "Đứng lên đi! Đây mới là người hiểu lễ nghi chứ!"

Lăng Nhược Hi lạnh nhạt đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn Trương Tuyết Nhi, chỉ bình tĩnh lướt qua Bắc Đường Cẩn, giọng điệu lạnh lùng nói: "Thần nữ còn một số việc, sợ là không thể cùng Vương gia nói chuyện, cáo từ!"

Bắc Đường Cẩn không ngờ tới Lăng Nhược Hi lại không nể mặt mình như vậy, tuy rằng hiện tại hắn ta có cảm giác không rõ ràng với Lăng Nhược Hi, nhưng hiển nhiên vì mặt mũi cao quý của Vương gia, so với nữ nhân không ra gì này thì quan trọng hơn nhiều.

"Đứng lại!" Bắc Đường Cẩn cau mày, không vui nói: "Bổn vương đã cho ngươi đi rồi sao?"

Lăng Nhược Hi đứng yên tại chỗ, cũng không quay đầu lại nói: "Vương gia còn muốn nói gì sao?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cảm thấy tê chân, nếu không nhờ tam tiểu thư chịu khổ chút, xoa xoa giúp bổn vương?"

Bắc Đường Cẩn cũng không úp úp mở mở chi cho mệt, trực tiếp ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giơ chân lên, cười như không cười nhìn Lăng Nhược Hi, trong mắt đều mang ý gây hấn.

Lăng Nhược Hi nghe tới đây thì siết chặt hai tay, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó xoay người lại nhàn nhạt nhìn Bắc Đường Cẩn, hơi mỉm cười: "Tất nhiên sẽ ra sức làm việc cho Vương gia, chỉ là thần nữ khi ở nông thôn vẫn luôn làm việc nặng, sức lực trên tay khó kiểm soát, chỉ sợ phải khiến Vương Gia bị thương thôi."

"Không sao cả, cái này cũng bình thường, đúng là không ai quyết đoán như tam tiểu thư đâu."

Vẻ mặt của Bắc Đường Cẩn đầy khinh thường, trong ngoài lời nói với Lăng Nhược Hi đều có ý mỉa mai.

Lăng Nhược Hi cũng không tức giận, trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Bắc Đường Cẩn, bắt đầu xoa bóp chân cho Bắc Đường Cẩn, chỉ là với sức lực này, lại khiến Bắc Đường Cẩn trong nháy mắt bắt đầu nhăn nhó.

Lăng Nhược Hi giống như không thấy sự đau đớn của Bắc Đường Cẩn, từ từ tăng thêm sức lực trên tay, vừa cười vừa nói: "Vương gia cảm thấy vẫn được chứ?"

"Tam tiểu thư đúng là không giống người bình thường, sức mạnh ở tay e là không kém mấy thái giám trong cung?"

Bắc Đường Cẩn cực kỳ đau đớn, nhưng lại không muốn yếu kém trước mặt Lăng Nhược Hi, ngược lại dùng ngôn từ để sỉ nhục Lăng Nhược Hi, so sánh Lăng Nhược Hi với những cung nữ thái giám thấp hèn mọi nơi.

Lăng Nhược Hi cũng không giận, chỉ là nắm chặt thịt ở bắp đùi Bắc Đường Cẩn, gương mặt tươi cười: "Đa tạ Vương gia đã khen ngợi."

Bắc Đường Cẩn cảm thấy chân mình như bị Lăng Nhược Hi bóp gãy thật rồi, thật sự không biết nữ nhân kia dùng sức lực ở đâu mà lớn như vậy, lén lút hít vào một hơi lạnh.

Nữ nhân ở khuê phòng sẽ không có sức lực lớn tới như vậy, thế nhưng lúc trước sống ở nông thôn Lăng Nhược Hi đều làm qua mọi việc, đời trước còn tự mình nỗ lực làm việc, cho nên sức lực trên tay rất lớn, tất nhiên sẽ không giống như các thiên kim tiểu thư bình thường.

Trương Tuyết Nhi thấy dáng vẻ khó chịu của Bắc Đường Cẩn, nhất thời làm bộ đau lòng, vội vàng tiến lên, dịu dàng nói: "Tam tiểu thư vừa rồi cũng mệt rồi, không bằng để muội thay cho!"

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ hèn mọn xấu xa này của Trương Tuyết Nhi, thì ngay lập tức cảm thấy chán ghét, đứng dậy, khinh thường nói: "Nếu Trương tiểu thư xung phong nhận việc, vậy xin thứ lỗi ta đây không theo cùng."

Sau khi nói xong, Lăng Nhược Hi lập tức xoay người muốn rời đi, lúc này Bắc Đường Cẩn né tránh sự tiến lên của Trương Tuyết nhi, nên kéo Lăng Nhược Hi lại, nhưng bởi vì vừa rồi bị Lăng Nhược Hi hành hạ hai chân tới không còn cảm giác, cho nên sơ ý, trực tiếp khiến cả hai té ngã trên mặt đất, môi Bắc Đường Cẩn tiện thể mà in lên trán của Lăng Nhược Hi.