Vera giật mình như thể bị điện giật, nhìn Cayena.
Cayena đã bao giờ thân thiện với người hầu như vậy chưa?
Cô ấy nắm lấy tay Vera rồi nhìn khắp bàn tay và nói: "Tay của ngươi bị nứt nẻ hết rồi."
Nhìn thấy những ngón tay thẳng và mảnh mai của Cayena, Vera xấu hổ muốn giấu bàn tay ra sau lưng mình.
"Chắc hẳn ngươi đã phải chịu đựng rất nhiều."
"... Không hề, thưa Công chúa."
"Ngươi đã bao giờ nghe đến câu "Cuộc sống lóe lên trước mắt ngươi" chưa?"
Cayena kéo Vera ngồi xuống giường.
"Khi ta uống phải thuốc độc, ta thực sự nghĩ rằng mình chắc hẳn sẽ phải chết. Trong khoảnh khắc đó, ta chợt nghĩ về những người đã luôn bên cạnh mình. Ta nhớ đến ngươi, người đã làm việc rất chăm chỉ trong suốt thời gian qua."
Vera vô cùng vui mừng trước những lời nói của Cayena.
Cô trung thành với Rezef với niềm tin rằng khi Rezef trở thành Hoàng đế, anh sẽ nhận ra và trân trọng giá trị thực sự của mình. Tuy nhiên cho đến bây giờ, mong muốn của cô vẫn chưa được thực hiện và điều đó có lẽ sẽ tiếp tục bị trì hoãn.
Những lời nói của Cayena như đâm thẳng vào trái tim cô ta, điều mà bấy lâu nay cô muốn nghe.
"Ta hy vọng là không quá muộn để nói điều này, cảm ơn ngươi, Vera."
Đôi mắt của Vera nhanh chóng đỏ lên. "Thật vô lý..."
Cô ta nghĩ về tất cả những rắc rối mà mình đã trải qua. Cayena nhẹ nhàng ôm lấy Vera và vỗ vai cô như là thấu hiểu được nỗi lòng ấy, khiến Vera không kìm được nước mắt.
"Đừng khóc, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, hãy chung sống hòa thuận với nhau nhé."
Vera cố nén tiếng khóc và nấc lên.
Cayena không đẩy cô ta ra mà tiếp tục ôm lấy vỗ về. Cô ấy gọi những người hầu gái lại, đôi mắt họ đỏ lên vì khóc và cô nhờ họ đưa đến một chiếc khăn ướt.
"Nhờ nỗ lực của các ngươi mà ta lại có thể sống tiếp, cảm ơn các ngươi."
"Không, thưa Công chúa!"
Tất cả những người hầu gái trong phòng đều quỳ xuống, cúi đầu.
Vera cảm thấy xấu hổ vì nước mắt không thể ngừng rơi. Cayena nhận ra sự khó chịu đó, cô ấy khẽ cười.
Cô hỏi những người hầu gái khác: "Hmm. Có ai ở đây biết cách trấn an Vera không?"
Mọi người bật cười vì lời nói của cô ấy. Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên ấm áp và êm dịu.
"Tất cả mọi người đều rất đáng yêu" Cayena nói.
Họ cười ngượng nghịu và bẽn lẽn trước câu nói đó của cô. Thật dễ chịu khi được công chúa khen ngợi nồng nhiệt như vậy. Sau đó, họ nhận ra rằng Cayena cũng rất ôn hòa và tốt bụng.
Đúng như Cayena dự định.
"Bây giờ, ta cá là ngươi cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy ta, vì vậy ngươi có thể đi nghỉ ngơi, Vera. Nhưng trước đó, ta cần một số quần áo mới. Những bộ đồ cũ của ta dường như đã quá cũ nát rồi."
Mọi người cười khúc khích trước câu nói đùa của cô ấy khiến Vera mặt đỏ bừng lên.
"Công... Công chúa!"
Cayena cười và an ủi Vera, đột nhiên cô cuộn tròn người lại và bắt đầu ho lớn.
Người hầu gái nhớ lại rằng Cayena vẫn là một bệnh nhân. Sợ hãi, họ bắt đầu hét lên.
"Công chúa!"
"Gọi bác sĩ, nhanh lên!"
Một lần nữa, họ bắt đầu coi cô ấy như bệnh nhân cần được chăm sóc. Tình cảm của họ thật chóng vánh.
Cayena kiên nhẫn làm theo chỉ dẫn của họ.
"Người không nên để bị căng thẳng quá mức." Bác sĩ nói.
Trong phút chốc ngắn ngủi đó, năng lượng của Cayena dường như bị rút cạn kiệt.
“Người sẽ ổn khi nghỉ ngơi đầy đủ” Bác sĩ nói, như thể Cayena không ở trong tình trạng nghiêm trọng—bây giờ trông cô ấy không khá hơn trước là mấy.
Vẻ mặt của những người hầu gái tối sầm lại. Nếu có vấn đề gì xảy ra với công chúa, họ sẽ bị khiển trách.
"Công chúa, Hoàng tử Rezef muốn gặp người. Có cho phép Hoàng tử vào không ạ?"
"Cuối cùng hắn cũng đến."
Khoảnh khắc mà Rezef yêu cầu được gặp cô.
"Được."
Cayena lại cố gượng dậy trong khi vừa nằm xuống. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng điều đó là quá sức đối với cô. Cô ấy không thể và không nên đứng dậy.
Cô buộc phải làm vậy, vì cô sắp phải đối mặt với thủ phạm thật sự của vụ đầu độc: Người em trai yêu quý của cô.
"Hắn không có ý định gϊếŧ Cayena, nhưng hắn ta có ý định đổ tội cho ai đó."
Cô ấy thực sự đã bị Rezef lợi dụng. Biệt danh "Con rối" rất hợp với cô ấy.
Cánh cửa mở ra, một chàng trai trẻ điển trai với đôi mắt xanh và mái tóc vàng bước vào.
"Hoàng tử Rezef tới."
Tất cả những người hầu gái cúi đầu nhìn hắn với đôi mắt lo lắng.
Rezef Hill là em trai cùng cha khác mẹ của Cayena, nam chính thứ hai và là hoàng đế tương lai của Đế chế Eldaim. Hắn ta là một kẻ suy đồi đạo đức, hắn đã gϊếŧ Vua cha để lên ngôi.
Mặc dù có ngoại hình điển trai nhưng hắn ta tàn bạo hơn ai khác.
Hoàng đế lạnh lùng ngay cả với con cái của mình. Cách ông ấy nói chuyện với các con mình mà như nói chuyện với một người xa lạ.
Ông ấy đặc biệt nghiêm khắc với Rezef. Ông ta từ chối chia sẻ quyền lực của mình với người con trai. Lớn lên dưới sự đối xử lạnh nhạt này, Rezef dần trở thành một bạo chúa thực sự. Olivia cảm hóa Rezef bằng cách rủ lòng thương với hắn ta.
"Hắn ta là một kẻ đáng thương, thèm khát sự ấm áp và cần một người quan tâm."
Cayena rất giận hắn, nhưng cô có thể hiểu được điều đó.
Rezef trông như thể hắn phải tìm cô ấy ngay sau khi vừa bận việc ở ngoài về, mặc cả áo khoác và đeo cầu vai.
"Chị cảm thấy thế nào, Cayena?"
Cayena suýt cười phá lên. Thật là một câu hỏi kỳ lạ đến từ người đã khiến cô ấy bị trúng độc.
Cô nở một nụ cười. "Chị có thể chịu đựng được."
Rezef đã mong đợi Cayena sẽ phàn nàn nhưng hắn ta đã ngừng lại trước phản ứng của cô ấy.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chị gái mình nói chuyện một cách điềm tĩnh và dịu dàng như vậy.
"... Có phải vậy không? Em rất vui khi nghe điều đó."
Hắn đi đến bên giường của cô ấy và ngồi xuống mà không hề xin phép.
"Bây giờ, ta có thể thấy rõ ngươi đối xử với ta bất cẩn như thế nào."
Giọng điệu của hắn rất thân thiện, nhưng không có sự tôn trọng hay lịch sự nào. Thật vô lý khi nói rằng họ thân nhau. Rezef và Cayena không có khả năng thân thiện. Mỗi hành động của hắn ta đều thể hiện đúng những gì hắn nghĩ về Cayena.
"Em đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói sức khỏe của chị đang tiến triển tốt lên. Chị sẽ sớm khỏe lại thôi."
"Có vẻ như em đã lo lắng vô ích rồi."
"Đừng nói như vậy."
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, Rezef càng trở nên bối rối. Hẳn đây là lần đầu tiên hắn thấy chị gái mình nói chuyện như vậy.
Có lẽ vì chị ta bị trúng độc mệt mỏi nên không còn chút sức lực nào.
"Có điều gì đó rất khác thường."
Hắn không thể nói chính xác đó là gì, nhưng trực giác mách bảo có gì đó không ổn. Hơn nữa, thái độ chín chắn của Cayena khiến hắn ta cảm giác như đang đối phó với một con người khác đằng sau lớp mặt nạ của cô ấy.
Hắn cảm nhận đó không phải là chị gái mình.
"Chắc em bận lắm. Đến thăm chị như thế này liệu có ổn không?"
Rezef nhìn cô bằng đôi mắt xanh lấp lánh, cố gắng hiểu tại sao cô ấy lại hành động bất thường như vậy. Nhìn bề ngoài, Cayena chỉ tỏ ra mệt mỏi vì trúng độc và ốm yếu.
"Em chưa thể yên tâm cho đến khi nhìn thấy chị an toàn. Xin hãy tha thứ cho sự non nớt của em."
Rezef hoang mang. Chị ta không càu nhàu hay cáu kỉnh như thường lệ.
"Nếu là bình thường, chị ta sẽ hỏi liên tục hơn mười lần rằng khi nào mình bắt được hung thủ."
Đôi môi vốn buông lỏng của cô ấy bỗng chốc mím chặt lại, Rezef không thể hiểu được biểu cảm của cô.
"Chắc là vì chị ta bị đầu độc nên tất nhiên chị ta sẽ sợ hãi."
Hắn hiểu Cayena như lòng bàn tay và thật khó để nghĩ về cô theo bất kỳ cách nào khác. Không, nói chính xác hơn rằng hắn không muốn nghĩ về cô theo một cách khác. Hắn luôn nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng vô dụng và điều đó đáng lẽ ra phải như thế.
Vì vậy, hắn kết luận rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.
"Em hứa sẽ tự tay tìm ra kẻ đã hạ độc chị và bắt hắn phải trả giá. Vì vậy, chị đừng quá lo lắng nhé."
Nói xong, Rezef siết chặt tay Cayena để trấn an cô.
"Ngươi xem ta như một công cụ giành giật ngai vàng không hơn không kém mà nhỉ." Cayena nghĩ thầm.
Cayena mỉm cười, cảm thấy thật xa cách. Xác nhận những điều cô ấy đã biết, quả thật rất kỳ lạ.
Nếu một người không biết sự thật, họ sẽ thể nghĩ rằng hai người là chị em rất thân thiết. Rezef là một cậu em trai điển trai ngoan ngoãn và luôn làm những gì có thể để khiến chị gái mình hài lòng.
"Đó là lý do tại sao Cayena không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đầu độc bởi hắn."
Nhưng bây giờ, cô ấy đã nhận thức rõ rằng đối thủ của cô là một kẻ săn mồi, giấu móng vuốt của mình rồi giả vờ làm một con mèo ngoan ngoãn.
Chính Rezef chứ không phải ai khác đã cố đầu độc Cayena.
"Nói chính xác hơn, hắn đang cố tạo ra một tình huống mà rõ ràng là Cayena bị đầu độc."
Thật là thâm hiểm và xấu xa.
Cô ngây người nhìn Rezef. "Đừng tìm thủ phạm nữa, Rezef."
Cô cảm thấy hắn bỗng chốc thẫn thờ.
"... Chị đang nói gì vậy, Cayena?"
Trong suy nghĩ của Rezef, lẽ ra Cayena nên chạy khắp nơi bắt hắn tìm ra kẻ đang cố làm tổn thương chị ta. Tại sao bây giờ lại nói ngừng tìm kiếm?
Thật không thể tin được rằng đầu hắn ta bây giờ thực sự trống rỗng.