Chương 1: Cảnh 1: Con rối với những chiếc dây bị đứt.

Người phụ nữ đẹp nhất Đế quốc đang khiêu vũ ở trung tâm Đại sảnh. Khi bài hát kết thúc, cô ấy giơ tay chào duyên dáng. Những người xung quanh vỗ tay cổ vũ, làm đổ rượu ra ngoài ly.

"Xin hãy khiêu vũ với tôi, thưa Công chúa!"

"Bây giờ đến lượt tôi, thưa Công chúa!"

Tên của cô ấy là Cayena Hill, Công chúa đầu tiên của Đế chế Eldaim, chị gái của Hoàng đế Rezef.

"Bây giờ đến lượt Hoàng đế."

Rezef, người đã chống cằm quan sát hội trường, nhanh chóng đi đến chỗ Cayena. Hắn thay vẻ mặt lạnh lùng bằng một nụ cười và đặt môi mình lên mu bàn tay cô.

"Chúc mừng sinh nhật, chị gái. Hôm nay, ngày mai và mãi về sau, hãy vẫn là một cô công chúa xinh đẹp như vậy."

Cayena bật cười trước lời nói của Rezef: "Miệng em cứ như bôi mật vậy!"

Cô ưa thích những lời tâng bốc của tầng lớp trung lưu như vậy.

Trong lòng Rezef chế nhạo chị gái mình, chị ấy thực sự tin tưởng những lời khen ngợi vô nghĩa đó.

"Chị phải luôn xinh đẹp thì mới thực sự có ích."

Giá trị duy nhất của Cayena là mang trong mình dòng máu Hoàng gia, là người phụ nữ xinh đẹp nhất và cũng là cô công chúa duy nhất của Đế chế Eldaim.

"Con rối xinh đẹp và ngốc nghếch của tôi."

"Ồ, Rezef." Cayena nói rồi kéo lấy hắn và sửa thẳng lại cổ áo cho hắn bằng đôi tay dài mảnh khảnh của mình.

"Em vẫn còn là một đứa trẻ."

Trên thực tế, thái độ của cô không có gì là thiếu tôn trọng. Cô xem em trai mình như một hậu bối, là người em trai mà cô phải chăm sóc. Tuy nhiên, Cayena không biết rằng đó chính là một vấn đề lớn. Một nhận thức sai lầm mà chính Rezef đã gieo rắc trong đầu cô.

"Chị có thích những món quà này không?" Rezef hỏi.

"Chị rất thích, đặc biệt là chiếc váy này."

"Vì chị yêu hoa hồng, nên em muốn tặng chị một chiếc váy khiến chị nhớ đến chúng."

Hắn dịu dàng vén lọn tóc của cô ra sau tai và Cayena thản nhiên đón nhận cái chạm đó.

Cô đã quen với sự tử tế đó vì cô ấy luôn được yêu chiều.

"Bây giờ, liệu chị sẽ cho em vinh hạnh được làm bạn nhảy với chị chứ?"

"Rất sẵn lòng."

Âm nhạc lại lần nữa vang lên.

Hôm nay, như những ngày khác, cô nhảy múa vui vẻ trong Đại sảnh và trong tay của Hoàng đế.

* * *

"Rezef!"

Cayena chạy vào phòng ngủ của Hoàng đế.

"Sao công chúa có thể—" Những người hầu ngạc nhiên về sự tự tiện của cô. Dù là công chúa nhưng Cayena vẫn phải tuân theo những quy tắc. Cho dù cô có ngu dốt đến đâu, cũng không thể gọi thẳng tên Hoàng đế hoặc chạy vào phòng khi không có sự đồng ý. Hành vi hấp tấp đó chỉ trở nên tồi tệ hơn và cuối cùng nó sẽ càng khiến cô nhanh chóng bị hủy hoại.

Các kỵ sĩ cố ngăn cô lại, nhưng Rezef đã giơ tay lên ra hiệu cho mọi người lui xuống.

"Không sao." Hắn nói.

Cayena rơm rớm nước mắt và chạy vào vòng tay của em trai.

"Rezef, đây chính là một âm mưu. Một âm mưu! Hãy gϊếŧ ngay con ả xấc xược đó!"

Nhưng Rezef chỉ nhìn xuống người chị gái cùng cha khác mẹ của mình với ánh mắt thờ ơ.

Không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, Cayena tiếp tục cay độc nói về người phụ nữ kia.

"Làm thế nào mà con ả thô lỗ, bẩn thỉu đó lại dám quyến rũ Công tước Kedrey? Tất cả là lỗi của ả ta. Công tước sẽ lạnh nhạt với chị nếu ả —!"

"Cayena."

Rezef đẩy cô ra khỏi người mình.

Rezef đã hạ gục những nam quý tộc ngu ngốc bằng cách sử dụng Cayena như một con búp bê, lợi dụng tính cách độc ác của cô để giữ trật tự trong giới nữ quý tộc. Cho đến giờ, cô đã hoàn thành những việc đó rất xuất sắc...nhưng lúc này cô dần trở thành mối phiền toái đối với hắn.

"Chị vẫn chưa hiểu à? Tôi biết rằng chị rất ngu ngốc, nhưng không nghĩ rằng chị ngốc đến mức không hiểu được tình hình."

Những lời nói lạnh lùng của hắn đến tai Cayena, bản năng mách bảo cô ấy rằng có điều gì đó không ổn. Cô vô tình lùi lại một bước nhưng Rezef đã nhanh tay bắt lấy cô ấy để ngăn cô chạy thoát.

"Chị thậm chí không thể gϊếŧ Olivia. Chị chạy đến chỗ tôi với cái đuôi ngoe nguẩy và mong rằng tôi sẽ giúp chị ư?"

"Rezef...!"

"Không có lựa chọn nào khác, ngoài tôi tự mình xử lý chị sao? Tiếc thật đấy..."

Hắn nhẹ nhàng vuốt má Cayena đang run rẩy.



"Làm thế nào em— làm thế nào em có thể làm vậy!"

"Thật không may khi chị không thể quyến rũ Công tước Kedrey. Nhưng thuộc hạ của anh ta, Tử tước Gillian, muốn chị. Vì vậy ít nhất tôi có thể ném chị cho hắn. Sau đó chúng ta có thể thương lượng lại."

Cô nhìn hắn đầy hoài nghi. "Rezef, ta là chị gái của em. Sao em có thể làm thế với ta?"

Rezef thở dài nhìn cô, người đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy.

"Chị cần phải nhận ra rằng tất cả sức mạnh của chị là mượn từ tôi. Chà, dù sao thì cũng đã quá muộn để chị làm bất cứ điều gì với nó."

"Ta từ chối! Sao em dám xúc phạm ta!"

Cayena trông như thể cô sắp phát điên.

Cảm giác như cả thế giới và mọi thứ cô tin tưởng đều sụp đổ ngay trước mắt.

"Em không thể làm điều này với ta! Ta là người đã giúp em trở thành Hoàng đế!"

Rezef bật cười trước tiếng khóc đau khổ của cô. "Chị vẫn chưa nhận ra rằng chị đã bị lợi dụng bấy lâu nay à? Con búp bê tội nghiệp, đáng thương của tôi."

"Tại sao? Tại sao em làm điều này? Ta đã làm gì sai sao? Em giận ta à? Ta thực sự không biết. Em không có lý do gì để làm điều này với ta."

Cayena cố gắng nén cơn giận xuống và cố gắng thuyết phục hắn ta một cách đáng thương nhất có thể. Những giọt nước mắt của cô chưa bao giờ khiến cô thất vọng.

"Cayena tội nghiệp. Vậy thì lẽ ra chị nên gϊếŧ Olivia."

Rezef lắc đầu rồi đi tới ngồi trên ghế sô pha.

"Quá đau lòng. Tôi không thể tin được chị gái mình lại là một kẻ độc ác như vậy".

"Cái gì?"

"Công tước Kedrey hỏi liệu anh ta có thể điều tra vụ việc không? Chà, tôi sẽ cho phép."

"Rezef!"

Hắn dựa vào ghế sofa và nhìn Cayena với đôi mắt lạnh băng.

"Hãy nhốt người phụ nữ độc ác này trong phòng của ả ta."

Các hiệp sĩ tóm lấy cô một cách thô bạo. Cayena, người chưa bao giờ bị đối xử như vậy hét toáng lên.

"Buông ra! Buông ta ra ! Điều này thật điên rồ- Sao các ngươi dám? Các ngươi không biết ta là ai sao?"

Cô cố gắng đẩy tay các kỵ sĩ ra nhưng cơ thể cô quá mỏng manh, yếu ớt vì luôn được bao bọc che chở.

"Rezef— !"

Cayena gọi Rezef như thể cô sắp phun ra máu. Nhưng ngay sau đó, cô đã bị các kỵ sĩ kéo đi và cánh cửa phòng ngủ lại được đóng chặt lại ngay sau lưng cô.

* * *

Người phụ nữ tắt màn hình điện thoại di động.

Đó là cuốn tiểu thuyết mà cô ấy đã đọc nhiều lần để kiểm tra sự sụp đổ của nhân vật phản diện. Thật đau lòng khi đọc về việc Công chúa Cayena bị bán cho Tử tước Gillian và sống khổ sở cho đến chết.

Nó giống như những gì một nhân vật phản diện phải trải qua.

"Quản lý, không phải chị có hẹn à?" Một phụ nữ cấp dưới hỏi.

Người phụ nữ gật đầu. "Ừ, tôi đi đây."

Ngay cả khi đang làm việc, cô ấy vẫn không thể ngừng nghĩ về cuốn tiểu thuyết. Cô liên tục có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Cô và nhân vật phản diện cũng khá giống nhau, cả hai đều là những con búp bê được ai đó sử dụng một cách triệt để.

"Chị đã xong việc rồi à?"

Người phụ nữ hiếm khi về sớm, cấp dưới của cô ấy hỏi khi cô đã thu dọn xong đồ đạc. Không nói một lời, người phụ nữ gật đầu và rời đi vào thang máy.

"Đợi một chút."

Đó là Giám đốc điều hành Kim.

"Hãy cùng nhau đi xuống."

Cửa thang máy đóng lại.

"Hôm nay cô về sớm nhỉ." Anh ta nói.

"..."

"Tôi thấy rằng kết quả công việc của cô trong đánh giá giữa năm rất tốt. Cô chắc chắn là người có năng lực."

Anh ta đặt tay lên vai người phụ nữ. Cô ấy cảm giác như những con bọ đang bò khắp người mình.

"Tôi xin phép đi trước." Người phụ nữ nói.

Cô lao ra ngay khi cửa thang máy vừa mở. Phía sau cô, anh ta hỏi: "Cô vẫn còn khó chịu ư?"



Người phụ nữ dừng bước.

"Nhờ tôi, cô mới trở thành người quản lý nhóm trẻ tuổi nhất và sớm thôi sẽ trở thành phó giám đốc."

"Cô cần phải biết rằng tất cả mọi quyền lực của cô là mượn từ ai. Chà, dù sao thì cũng đã quá muộn để cô làm bất cứ điều gì với nó."

Người phụ nữ cười khi nhớ lại lời thoại của Rezef trong cuốn tiểu thuyết. Cô nhìn lại.

"Anh nói điều này bởi vì anh cần tôi một lần nữa, phải không?"

Giám đốc Kim cười toe toét và búng tay với cô. "Cô biết đấy, bây giờ tôi chỉ có một nhóm trưởng là cô."

Người phụ nữ cười và quay đi. Cô đã chán sống như một con búp bê của ai đó.

Đó là lúc chuyện xảy ra.

"...Ai vậy?"

Ai đó đang đứng bên cạnh chỗ lái xe của cô. Hắn ta mặc một chiếc áo len đen và đội một chiếc mũ che lấp khuôn mặt. Cảm giác thật đáng sợ.

Người đàn ông chậm rãi quay sang nhìn cô.

"Tất cả là lỗi của mày."

Người phụ nữ lùi lại.

"Vì mày mà tao đã mất hết!"

Hắn ta lao đến và dùng dao đâm vào bụng cô.

Giám đốc Kim đứng sau, phát hiện cô nằm gục giữa hai chiếc ô tô. Người đàn ông nắm lấy con dao và quay sang tấn công hắn ta.

"Tao cũng sẽ gϊếŧ mày!"

Cô ôm lấy vết thương của mình, nhìn Giám đốc Kim đang bị tấn công.

"Tôi đoán rằng tất cả các nhân vật phản diện đều kết thúc theo cùng một cách."

Tầm nhìn của cô mờ dần đi.

"Chết như thế này cũng không đến nỗi tệ."

Đó là hồi ức cuối cùng của người phụ nữ.

"..."

Đầu cô đau nhói và khát. Cô cuộn mình lại ho khan.

"Khụ... khụ..."

Cô mở to mắt. Giọng ai đó đang vọng lại gần hơn.

"Công chúa đã tỉnh! Mau đi gọi bác sĩ!"

Ôm đầu đau nhói, cô nhìn xung quanh. Chuyện gì đã xảy ra? Cô chắc chắn mình đã bị đâm.

"Công chúa! Ngài có nhận ra chúng tôi không?"

Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng xung quanh mình. Cô nheo mắt tập trung.

Một người phụ nữ nước ngoài mặc trang phục cổ xưa đang lo lắng nhìn cô. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy như đã từng nhìn thấy cô ta trước đây.

Sau đó, cánh cửa mở ra và có người bước vào.

"Hoan nghênh Hoàng tử điện hạ."

"Chị gái."

Cậu thanh niên có mái tóc vàng lên tiếng. Anh ta kéo sự chú ý của mọi người lại.

"Cayena, chị không sao chứ?"

"... Cayena?"

Cậu thanh niên nắm lấy tay cô. Sau đó, cô mở to mắt vì kinh ngạc.

Làm thế nào, làm thế nào điều này có thể xảy ra?

"Rezef..."

Mọi thứ chợt ập đến khiến cô ấy choáng váng.

"Vâng, thưa chị. Em đây."

Cậu thanh niên hôn tay cô một cách cẩn thận và nhìn cô ấy với vẻ mặt lo lắng.

"Ta còn sống." Cô nói.

Và sau đó, cô ấy ngất đi.