Một lời của Trương đại nương liền trấn áp Kim Tiểu Hoa, nhưng lại chọc giận Lưu thị: " Bà nói câm miệng thì người ta phải câm miệng à? Thiết Trụ nhà bà làm chuyện nhục nhã, còn bị người ta tìm đến tận cửa. Các người đã không nhận lỗi, trái lại còn nói Tiểu Hoa nhà ta câm miệng? Dựa vào cái gì phải câm miệng? Tiểu Hoa, con nghe đây! Muốn nói cái gì thì nói cái đó! Nương làm chỗ dựa cho con!"
Có người làm chỗ dựa, lo lắng của Kim Tiểu Hoa cũng phần nào vơi đi, một cước đá văng Đặng Thủy Tiên đang ôm bắp đùi nàng, mắng: "Muốn khóc thì đi tìm Trương thiết Trụ mà khóc, đừng có bám lấy ta!"
Đặng Thủy Tiên ngồi dưới đất gục đầu xuống, trong mắt là lửa giận và oán hận chồng chất, thấp giọng khóc thút thít. Kim Tiểu Hoa, ngươi đã triệt để chọc giận ta. Vốn dĩ ta chỉ định kích ngươi đi chỉnh Trương Thiết Trụ, không ngờ đến ngươi mà ta cũng không lợi dụng được. Được thôi! Nếu ngươi đã muốn cùng Trương Thiết Trụ thành thân, vậy thì để Trương Thiết Trụ con rùa đen rụt đầu kia truyền hết bệnh tật lại cho ngươi đi.
Người Đặng gia xụ mặt xuống. Thủy Tiên nhà họ vốn là khuê nữ xinh đẹp nhất tiểu hạnh thôn. Bao nhiêu gia đình mong ngóng cưới về? Chọn tới chọn lui, thật vất vả mới định xuống hôn sự với Trình gia. Vốn tưởng rằng đã chọn đúng. Nào ngờ toàn bộ đều bị Trương Thiết Trụ làm hỏng. Bây giờ thì hay rồi, ăn xong liền phủ mông bỏ đi, muốn xóa sạch mọi thứ? Chính mình trốn trong tân phòng để vợ mình ra đối mặt với Thủy Tiên? Đúng là khinh người quá đáng!
"Muốn khóc thì quay về Đặng gia mà khóc! Hôm nay là này đại hỉ của Trương gia chúng ta, không muốn xui xẻo." Bị Đặng Thủy Tiên khóc đến phiền, Trương đại nương nhịn không được bắt đầu đuổi người. Lúc nào đến Trương gia ầm ỹ không đến, lại chọn đúng lúc tất cả mọi người ở đây mà ầm ỹ. Làm sao Trương gia lại không muốn đuổi người chứ? Muốn Thiết Trụ nhà bà xin lỗi Đặng Thủy Tiên ở đây, trừ khi đổi thời điểm khác còn có thể nói lại. Thế nhưng, ngày hôm nay cho dù có chuyện gì! Bà tuyệt sẽ không cho phép Đặng Thủy Tiên ầm ỹ nữa!
"Dựa vào cái gì Thủy Tiên nhà ta lại phải về nhà khóc? Muốn khóc không phải nên khóc ở nhà của kẻ đã gây tai họa cho nó? Bảo Trương Thiết Trụ ra đây cho Thủy Tiên nhà ta câu trả lời thỏa đáng! Nếu không Đặng gia chúng ta sẽ không để yên cho Trương gia các người!" Đặng lão cha kéo tay Đặng đại nương, Đặng đại nương xem thời cơ lập tức đứng dậy.
Náo loạn thành như vậy, Thủy Tiên đã không thể là Đặng cô nương nữa rồi. Trương gia tuyệt đối phải phụ trách với Thủy Tiên!"Vẫn là câu nói kia, Thiết Trụ nhà ta với Thủy Tiên nhà các người không có quan hệ gì!" Trương đại nương cứng cổ, kiên trì nói. Trước mặt nhiều người như vậy, bà tuyệt đối không thể lui bước.
"Có quan hệ hay không chưa tính, bây giờ bà mau gọi Trương Thiết Trụ ra đây đối chứng đi." Đặng đại nương nói xong liền chuẩn bị bước đến tân phòng.Đặng đại nương vừa nói những lời này, Lưu thị cũng không thể không sốt ruột: "Chờ chút! Đây là tân phòng của vợ chồng Tiểu Hoa, không được vào!"
"Không vào cũng được. Ngươi đi kêu Trương Thiết Trụ ra." Đặng đại nương rất dễ nói chuyện dừng bước. Suy cho cùng, bà cũng không muốn bước vào tân phòng. Chiếm tiện nghi của nữ nhi nhà ta, lại ôm nữ nhân khác lăn lộn trong phòng, quả là không biết xấu hổ!
"Ngươi bảo đi kêu thì ta phải đi sao?" Lưu thị tự mình tính toán,
"Trương Thiết Trụ bây giờ cũng là con rể của Kim gia, là phu quân của Tiểu Hoa nhà ta."Kim Tiểu Hoa há hốc mồm, sơ hãi yên tĩnh đứng bên cạnh nhìn tầm mắt bén nhọn của Lưu thị.
"Nam nhân như vậy Kim gia các người cũng muốn? Nếu ta nói, các ngươi không còn là người một nhà! Sính lễ và vân vân cũng không cần trả, trực tiếp đem Kim Tiểu Hoa trở về. Đến lúc đó tìm người khác tốt hơn, khẳng định là hơn ở lại Trương gia." Đặng đại nương tận tình khuyên nhủ. Chỉ có Lưu thị ham tiện nghi tính tình bủn xỉn, nghe đến mấy cái lời này còn không động tâm?
Quả nhiên, Lưu thị trầm mặc. Sính lễ Trương gia không cần trả, coi như là Trương gia bồi thường. Tiểu Hoa có thể một lần nữa lập gia đình, còn có thêm một phần sính lễ. Tính thế nào cũng là nàng chiếm tiện nghi. Quay về với Trương Thiết Trụ cũng chả có gì tốt, không cần thì không cần, tặng cho nữ nhân Đặng Thủy Tiên kia cũng được.
Biết Lưu thị đang có tâm tư khác, Trương đại nương liền kéo Kim Tiểu Hoa về phía tân phòng: "Không cần nói gì nữa. Tiểu Hoa là Trương gia chúng ta cưới về làm dâu, sao có thể để tướng công mình cho người khác."
"Ta mới không cần!" Kim Tiểu Hoa liều mạng giãy ra khỏi tay của Trương đại nương, tầm mắt vô ý liếc về phía góc cửa.
Thấy Kim Tiểu Hoa nhìn sang, Kim Tiểu Mãn liền bước lên chắn trước mặt Trình Tu. Cũng đã bái đường rồi, còn dám nhìn Trình tiểu tứ của ta? Không đem nàng để ở trong lòng có đúng hay không?
Thấy Kim Tiểu Mãn che ở trước người mình, Trình Tu cúi đầu cười thầm. Chỉ với thân hình của Tiểu Mãn, làm sao có thể che hết hắn? Nụ cười trên mặt Trình Tu rơi vào trong mắt Kim Tiểu Hoa, tạo thành kí©h thí©ɧ to lớn. Hắn là đang chê cười nàng sao? Hay là, nàng rất buồn cười! Tranh giành với Kim Tiểu Mãn đòi được gả đi trước thì thế nào? Nếu nàng không đòi sớm ngày gả đi, làm sao có thể có những chuyện này? Đều là Kim Tiểu Mãn làm hại! Đều là Trương Thiết Trụ làm hại! Hết thảy đều là do hai người kia làm hại!
Bị ánh nhìn cừu hận của Kim Tiểu Hoa làm cho chấn động, Kim Tiểu Mãn không tự chủ rụt người về sau, nép vào người Trình Tu.Trình Tu như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, liếc một cái nhìn Kim Tiểu Hoa rồi thu lại tầm nhìn. Vẻ mặt ấm áp vỗ vỗ Kim Tiểu Mãn, lập tức cầm tay Kim Tiểu Mãn. Kim Tiểu Hoa, ngươi còn có tâm tư căm hận Tiểu Mãn? Xem ra phiền toái của ngươi còn chưa đủ nhiều rồi!
"Kéo cái gì? Kéo cái gì? Buông Tiểu Hoa ra!" Nghe được thanh âm của Kim Tiểu Hoa, Lưu thị liền đi tới. Đẩy Trương đại nương ra, liền kéo Kim Tiểu Hoa đến bên người.
"Kim Tiểu Hoa đã gả tiến Trương gia, chính là người của Trương gia. Ngươi làm cái gì vậy?" Trương đại nương nắm chặt tay Kim Tiểu Hoa thế nào cũng không thả, thế nào cũng không chịu buông tay.
Lưu thị nắm tay Trương đại nương hướng mọi người hỏi: "Ai nói Tiểu Hoa nhà ta là người của Trương gia các người? Lập tức buông tay cho ta!"Bị kẹp ở giữa, Kim Tiểu Hoa bị kéo đau, bi phẫn trong lòng triệt để bạo phát: "Đều buông tay ra cho ta!"Trương đại nương và Lưu thị trong nháy mắt an tĩnh lại, không ai nhường ai ta trừng mắt nhìn ngươi, ngươi trừng mắt nhìn ta.
"Các người kéo ta có ích gì? Muốn tìm thì đi mà tìm Trương Thiết Trụ cái đồ lưu manh kia đi!" Kim Tiểu Hoa cả giận nói.
Nhìn trò hay bày ra, Đặng Thủy Tiên nở nụ cười. Ầm ĩ à! Náo loạn càng lớn, Trương gia càng mất mặt! Trương Thiết Trụ, ta muốn xem ngươi trốn được đến khi nào.
Kim Tiểu Mãn lắc lắc cánh tay bị Trình Tu nắm chặt, hướng về phía Đặng Thủy Tiên đang ngồi.
Theo hướng Kim Tiểu Mãn nhìn sang, Trình Tu cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Từ lúc bắt gặp Đặng Thủy Tiên và Trương Thiết Trụ tư tình, Đặng Thủy Tiên cho dù có làm ra chuyện gì cũng chẳng có gì lạ. Hiện tại bất quá chỉ là làm loạn một chút rồi ngồi chế giễu, không có gì quá lớn.
Đặng đại nương đứng một bên suy tính nói: "Đúng vậy. Tiểu Hoa nói không sai. Tìm Trương Thiết Trụ trước đã, tất cả mọi chuyện đều vì hắn mà ra.
"Khách nhân trong phòng nghe vậy đều gật đầu, liên tục phụ họa.Chiều hướng câu chuyện đột ngột thay đổi, Trương đại nương không thể mượn cớ bảo vệ Trương Thiết Trụ nữa, đành phải xoay người đến tân phòng gọi người. Ai ngờ, vừa vào phòng đã thấy Trương Thiết Trụ co rúm người nằm ở cửa phòng rêи ɾỉ.
"Thiết Trụ, con làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?" Trương đại nương kinh hô một tiếng, nhào đến.
Trương Thiết Trụ gắt gao che hạ bộ bị Kim Tiểu Hoa đá trúng, cắn răng nghiến lợi nói: "Đều là do con tiện nhân Kim Tiểu Hoa kia làm hại."Trương đại nương đầu tiên là sửng sốt, nhìn kỹ mới thấy Trương Thiết Trụ bảo vệ chỗ đó, lúc này mới luống cuống: "Thiết Trụ, con không sao chứ?"
Trương Thiết Trụ cũng không biết liệu bộ vị kia có bị tổn thương hay không, chỉ biết phía dưới truyền tới từng đợt đau đớn đến thấu xương. Kim Tiểu Hoa đúng là đủ ngoan độc, dùng hết lực khí toàn thân đá tới. Hắn bất ngờ nên không kịp đề phòng, bị nàng ta hung hăng đá trúng. Trong nháy mắt đó đau đớn nói hắn thiếu chút nữa ngất đi. Nếu không phải ngoài kia có một Đặng Thủy Tiên như hổ rình mồi, hắn đã sớm đuổi theo bắt Kim Tiểu Hoa!
Thấy Trương Thiết Trụ nói không nên lời, Trương đại nương sợ hãi chạy ra ngoài hô lớn: "Kim Tiểu Hoa, ngươi nha đầu độc phụ! Ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện gì!"Không chờ được Trương Thiết Trụ ra ngoài, lại thấy Trương đại nương nổi giận đùng đùng kêu gào. Mọi người đều đặc biệt tò mò, ai cũng muốn tiến lên trước nhìn.Phát hiện ra có điều không đúng Trương lão cha trước tiên nghiêng người chặn cửa lại, quay sang Kim Tiểu Hoa nghiêm túc nói: "Tiểu Hoa, ngươi vào xem nương gọi ngươi làm gì?"
"Ta không muốn. . . Nương. . ." Kim Tiểu Hoa buồn bực nhìn Trương đại nương đang trừng trừng nhìn mình.
Đẩy Trương lão cha ra, Trương đại nương mạnh mẽ đi đến trước mặt của tiểu thần y, cầu khẩn nói: "Tiểu thần y, người mau vào xem giúp ta. Thiết Trụ nhà ta. . . Nó. . ."
Trình Tu sửng sốt. Lập tức nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết trước đó, chẳng lẽ Kim Tiểu Hoa đã làm gì Trương Thiết Trụ rồi?
"Trình tiểu tứ không có mang theo hòm thuốc." Kim Tiểu Mãn ở một bên nói. Dựa vào cái gì mà Trình Tiểu Tứ phải khám cho Trương Thiết Trụ? Cái loại phế nhân này, chết một trăm lần cũng không đủ.
"Tiểu thần y, coi như đại nương van cầu người, người mau vào chẩn trị cho Thiết Trụ nhà ta đi." Vừa nghĩ tới vẻ mặt tái nhợt của Trương Thiết Trụ, trán đầy mồ hôi, cả người co quắp, chỉ từng đó thôi cũng đủ khiến cho người làm mẹ như Trương đại nương xót xa vô cùng!Cho Kim Tiểu Mãn một ánh mắt cảnh cáo, Trình Tu không mang theo bất kỳ tâm tình gì mở miệng: "Đại nương đừng nóng vội. Có chuyện gì từ từ nói. Thiết Trụ làm sao vậy?"
Trương đại nương thần sắc hốt hoảng kêu lên. Bị đá cái loại địa phương đó, sao có thể nói ra trước mặt mọi người ở đây? Trình Tu cũng không gấp, lẳng lặng nhìn Trương đại nương."Tôi nói bà dù sao cũng là phụ nữ có chồng rồi. Thiết Trụ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bà không mau nói ra, còn dây dưa cái gì!" Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trong phòng truyền tới, Trương lão cha cũng gấp rút. Lúc mới bước vào rõ ràng còn an ổn, sao bây giờ lại đột ngột đổ bệnh? Không phải là bị Đặng Thủy Tiên chọc đến tức nghẹn chứ?Bên này Trương lão cha rối rắm suy nghĩ, thì cả đám người bên kia cũng rối rắm không kém, tất cả đều vểnh tai lên hóng chuyện.
Trương đại nương càng không nói, mọi người lại càng tò mò, hiếu kì. Chẳng lẽ, hắn ta đúng là gặp báo ứng? Mắt thấy thần sắc khác nhau của mỗi người ở cửa, Đặng Thủy Tiên cười như điên: "Báo ứng! Báo ứng cuối cùng cũng đến rồi! Trương Thiết Trụ ngươi không ngờ mình cũng có ngày này phải không? Bệnh không tiện nói ra của ngươi rốt cuộc cũng phát tác rồi sao? Ha ha ha ha. . ."
Kim Tiểu Mãn kinh ngạc nhìn Trình Tu, muốn hỏi cái gì lại không mở miệng được. Chuyện này...không thể nào! Bọn họ chưa kê đơn cho Trương Thiết Trụ, sao hắn lại có thể dính vào loại bệnh này?
Trình Tu bất động thanh sắc nhìn Kim Tiểu Mãn giao phó: "Tiểu Mãn, trở lại mang hòm thuốc của ta tới. Ta vào xem thử trước." Bất kể là phải hay không, trước mặt mọi người, hắn cũng không thể từ chối.
"Ồ!" Nhận được ý bảo của Trình Tu, Kim Tiểu Mãn không cam lòng đáp.
Chạy ra hai bước liền dừng lại, quay đầu la lớn, "Muốn lấy loại thuốc của Đặng Thủy Tiên sao?"