"Trương Thiết Trụ, đồ rùa đen rụt đầu, tên khốn khϊếp dám làm không dám chịu, ngươi bước ra đây cho ta!" Đặng Thủy Tiên tức giận mắng. Trương Thiết Trụ, ngươi ra đây, ngươi mà không ra ta liền nói cho đến khi nào ngươi ra mới thôi!
Đặng Thủy Tiên điên rồi sao? Trương đại nương nhìn không nổi nữa liền đứng ra khuyên nhủ: "Thủy Tiên, hôm nay dù gì cũng là ngày đại hỉ của Thiết Trụ và Tiểu Hoa. Nếu cháu cảm thấy có gì bức xúc thì hôm khác lại đến náo loạn được không?"
"Náo loạn? Đại nương, ta cũng không muốn làm to chuyện. Ta chỉ muốn Trương Thiết Trụ phải chịu trách nghiệm với những việc hắn gây ra cho ta! Trương gia các người phải cho ta một cái công đạo!" Đặng Thủy Tiên mỉa mai nói.
"Chịu trách nghiệm? Công đạo? Thủy Tiên, ngươi cũng đừng tuỳ tiện hắt nước bẩn. Trương gia chúng ta cái gì cũng không nợ ngươi!" Bên tai vang lên những thanh âm bàn tán, Trương đại nương giận tái mặt.
"Nước bẩn? Thời điểm Trương Thiết Trụ vẩy nước bẩn lên người ta sao không nói gì? Bây giờ muốn vứt bỏ ta lấy nữ nhân khác? Si tâm vọng tưởng!"
Trước khi đến Trương gia, Đặng Thủy Tiên đã chuẩn bị tốt để làm rõ mọi việc. Trương đại nương nghe vậy, càng tức giận không chịu nổi."Ngươi. . . Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Trương đại nương có chút luống cuống. Đặng Thủy Tiên chịu nhục nhã vì mắc bệnh không tiện nói ra. Chẳng lẽ, Thiết Trụ nhà bà . . .
"Ta nói bậy?" Đặng Thủy Tiên phá lên cười,
"Ta có nói bậy hay không, Trương Thiết Trụ so với người khác càng hiểu rõ, không phải sao?"
"Ngươi đừng có cái gì cũng đổ lên đầu Thiết Trụ nhà ta. Tự mình làm chuyện nhục nhã, còn muốn tùy tiện tìm người để bấu víu hay sao? Bấu víu vào ai cũng đừng nghĩ đến Thiết Trụ. Thiết Trụ nhà ta đã thành thân rồi, ngươi cũng đừng trông mong cái gì." Trương lão cha cũng không đoái hoài tới thể diện, kiên quyết gia nhập chiến trường. Nếu lại nháo thêm nữa, mặt mũi mười tám đời tổ tiên Trương gia cũng mất hết.
"Có đúng hay không, lão nhân gia hai người cứ gọi Trương Thiết Trụ ra hỏi liền biết." Đặng Thủy Tiên nói xong liền đi đến băng ghế ngồi xuống, ngăn ở cửa chính Trương gia.
"Ngươi. . ." Trương đại nương phát ngốc nhìn về phía người Đặng gia, cả giận nói, " Chỉ có mỗi một khuê nữ mà Đặng gia các ngươi cũng không quản được à?"
Nguyên lai Trương Thiết Trụ cướp mất trinh tiết của Đặng Thủy Tiên. Hắn cư nhiên lại dám thành thân? Buồn cười nhất chính là, người Đặng gia bọn họ lại đưa tiền, đến đây chúc mừng? Nghe được lời Trương đại nương trách cứ, Đặng đại nương chèn ép vui vẻ: "Chúng tôi người một nhà gặng hỏi mãi, khuyên nhủ hết lời, Thủy Tiên vẫn luôn im lặng, chưa từng đề cập đến tên hỗn đản đó là ai. Hôm nay thật vất vả mới khiến Thủy Tiên chịu mở miệng, Trương gia nghĩ Đặng gia chúng ta sẽ quản sao?"
"Mặc kệ thế nào, Thiết Trụ nhà ta đã thành thân. Thủy Tiên nhà các ngươi nên làm cái gì thì đi làm đi, đừng đến Trương gia chúng ta ầm ỹ nữa. " Bất kể có phải là Thiết Trụ làm hay không, Trương đại nương cũng không có ý định thừa nhận chuyện này.
Đặng Thủy Tiên nghe vậy khẽ nở nụ cười, lớn tiếng nói trước mặt của mọi người gọi: "A Trụ, sao huynh lại không nghe lời? Không cần cùng Thuỷ Tiên chơi trốn tìm, ta sẽ giận đấy."
"Ngươi, nữ nhân này đừng có nói nhăng nói cuội, cút ra ngoài cho ta!" Người Trương gia nhất thời đen mặt.
"Tiểu Hoa muội muội đúng không? Lời của tỷ tỷ ta muội cũng nghe được, chẳng lẽ muội muội lúc này không có cảm tưởng gì? Tỷ tỷ muốn cùng muội muội nói riêng vài lời trong lòng, chẳng biết Tiểu Hoa muội muội có nguyện ý nghe một chút hay không?" Trương Thiết Trụ và Kim Tiểu Hoa không ra mặt, nàng cho dù có náo lớn chuyện hơn nữa, cũng không hoàn thành được mục đích?
Sự tình ầm ĩ đến nước này, Trương đại nương trong lòng cũng hiểu rõ, Đặng Thủy Tiên nói mười phần thì đến tám phần là thật. Thế nhưng bà tuyệt đối sẽ không để cho Đặng Thủy Tiên phá hỏng hỉ sự hôm nay. Vừa nghĩ như vậy, Trương đại nương âm dương quái khí mắng: "Đặng gia sao lại có một khuê nữ không có liêm sỉ như vậy. . ."
"A!" Trương đại nương còn chưa có nói xong, tân phòng vốn không có động tĩnh lại truyền đến tiếng kêu thất thanh. Hình như là thanh âm của Thiết Trụ. Chuyện gì đã xảy ra?
"Trương Thiết Trụ, ngươi đồ lưu manh không biết xấu hổ, ngươi cút ngay cho ta!" Người Trương gia đang chuẩn bị vào xem rốt cuộc có chuyện gì, cửa tân phòng bỗng mở, Kim Tiểu Hoa một thân giá y loạn xạ chạy vọt ra ngoài.
"Đặng Thủy Tiên, ngươi không phải có điều muốn nói với ta sao? Ngươi nói, ta nghe!" Trong mắt Kim Tiểu Hoa lộ rõ vẻ xem thường. Không nghĩ tới Đặng Thủy Tiên cư nhiên lại coi trọng Trương Thiết Trụ, quả là mắt bị mù.
"Ha! Rốt cục chịu xuất hiện! Nhìn một chút, trời còn chưa tối đâu! Tiểu Hoa muội muội có muốn cùng ta vào nhà A Trụ trò chuyện?" Đặng Thủy Tiên trong mắt chợt lóe lãnh ý, cười duyên nói. Nhìn Kim Tiểu Hoa cao ngạo đứng ở trước mặt, nàng thoáng thay đổi chủ ý. Trương Thiết Trụ, ngươi nhất quyết không ra mặt phải không? Được, ngươi muốn chơi, ta chơi cùng với ngươi!
"Miệng của ngươi ăn nói cho sạch sẽ chút! Ngươi cho là ai cũng như ngươi không biết xấu hổ? Chưa thành thân liền cùng nam nhân khác tư tình, sau đó liền mắc bệnh không tiện nói ra. Cũng không biết xấu hổ, đến ta còn cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi!" Bị Đặng Thủy Tiên nói như vậy, Kim Tiểu Hoa tức đến nói thở phì phò. Vừa lúc nãy không hiểu sao Trương Thiết Trụ chạy vào tân phòng bịt miệng nàng, chính xác là không cho nàng nhúc nhích. Nàng thật vất vả mới đợi được thời cơ mà đạp Trương Thiết Trụ một cước, lúc này mới có thể thoát thân. Nàng mới không làm cái việc đáng xấu hổ như lời của Đặng Thủy Tiên.
"Tiểu Hoa muội muội nói lời này là không đúng rồi. Ta cũng gả cho A Trụ nha, còn ngại cái gì? Chúng ta đã là tỷ muội rồi? Có gì không biết, tỷ tỷ sẽ chỉ dạy cho muội." Đặng Thủy Tiên thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cửa tân phòng đang mở, thẹn thùng nói, "Tỷ tỷ cũng được A Trụ dạy đó."
"Ngươi. . . Ngươi không biết xấu hổ!" Đặng thủy tiên sao lại dám trước mặt nhiều người nói ra như vậy? Một lời A Trụ, hai lời A Trụ, đúng là không biết xấu hổ!
Đặng thủy tiên trên mặt vẫn là biểu cảm ngại ngùng giả dối, thoáng cái viền mắt liền đỏ lên, tiến lên hai bước nắm lấy tay Kim Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa muội muội, tỷ tỷ và A Trụ là thật tâm yêu nhau. Muội không cần chia rẽ chúng ta có được không? Tỷ tỷ van cầu muội, muội trả A Trụ lại cho ta được không? Tỷ tỷ vì hắn, nên mới bị căn bệnh này. Không có A Trụ, tỷ tỷ chỉ còn hai bàn tay trắng."
Kim Tiểu Hoa cảm thấy một trận buồn nôn, làm thế nào cũng không thoát được tay của Đặng Thủy Tiên: "Ta mới không cần cái đồ lưu manh ấy! Người nào thích thì lấy đi!"
"Muội nói thật chứ?" Đặng Thủy Tiên trên mặt tràn ngập cảm kích, trong mắt lại lộ ra sự chán ghét với Kim Tiểu Hoa, "Tiểu Hoa muội muội, muội đúng là người tốt. Tỷ tỷ cho dù làm trâu làm ngựa, cũng sẽ khắc ghi đại ân của muội."
"Thúi lắm!" Đáp lại Đặng Thủy Tiên không phải là Kim Tiểu Hoa đang giãy dụa, mà là Lưu thị nổi giận đùng đùng chạy tới.
"Nương!" Nhìn thấy Lưu thị, Kim Tiểu Hoa vội vã cầu cứu. Đặng Thủy Tiên chết tiệt cứ cầm lấy tay nàng không buông, phiền muốn chết.
"Đặng Thủy Tiên, ngươi buông tay cho lão nương! Ngươi nắm chặt tay Tiểu Hoa như vậy là có ý đồ gì? Thế nào, mềm không được lại muốn mạnh bạo?"
Không nghĩ tới Đặng Thủy Tiên cùng Trương Thiết Trụ lại là gian phu da^ʍ phụ, nghe được tin đồn Lưu thị không ngừng chạy vội tới.Bị giật mình, Đặng Thủy Tiên theo bản năng liền buông tay, nhân lúc đó Kim Tiểu Hoa liền nhào vào lòng Lưu thị để tìm kiếm an ủi.
"Lưu thị, ngươi ở đó gào thét cái gì? Có ý gì hả? Kim Tiểu Hoa nhà ngươi có nương, Thủy Tiên nhà ta không có chỗ dựa chắc?" Thấy Thủy Tiên khóc lóc cầu xin Kim Tiểu Hoa thành toàn cho nàng và Trương Thiết Trụ, tình sâu ý trọng như vậy cũng đủ khiến Đặng đại nương mủi lòng. Thủy Tiên cho dù phạm nhiều lỗi hơn nữa, chung quy vẫn là đứa trẻ bà sinh ra. Dù sao Thuỷ Tiên cũng là đứa trẻ một tay bà nuôi lớn, tính tình ra sao bà đều hiểu rõ. Dựa vào cái gì mà Thủy Tiên nhà nàng lại bị dân làng ghét bỏ? Dựa vào cái gì Kim Tiểu Hoa có thể cướp đi người trong lòng của Thủy Tiên?
"Có chỗ dựa thì thế nào? Tiểu Hoa nhà ta là thê tử được Trương gia tặng sính lễ đàng hoàng, danh chính ngôn thuận rước vào cửa. Thủy Tiên nhà ngươi? Ỷ vào chút dáng dấp mà dụ dỗ người ta cũng không biết thẹn với mọi người, còn dám vác mặt ra đây đòi người?" Nói Tiểu Hoa nhà bà kém Đặng Thủy Tiên? Đúng là vũ nhục Tiểu Hoa nhà bà!
Bị trọc trúng chỗ đau Đặng Thủy Tiên thống khổ hét lên một tiếng, té nhào dưới chân của Kim Tiểu Hoa, ôm chân Kim Tiểu Hoa mà nói: "Tiểu Hoa muội muội, muội vừa rồi đáp ứng tỷ tỷ. Muội sẽ trả lại A Trụ cho tỷ. Muội không thể nói mà không giữ lời, ở đây tất cả mọi người đều nghe được."
Kim Tiểu Hoa đang muốn mở miệng đã bị Lưu thị cướp lời: "Nói cái gì chê cười? Ai nghe được? Ai nghe được?"Nhìn thấy sát khí đe dọa dưới khóe mắt Lưu thị, cả đám người cũng không có ai nói tiếp. Ngược lại không phải là sợ Lưu thị, mà là không muốn chọc vào chuyện tai tiếng này.
"Ngươi xem, căn bản là không có ai nghe được! Tiểu Hoa nhà của ta tuổi còn nhỏ, không hiểu được ngươi ở đây tà thuyết mê hoặc lòng người. Nàng cái gì cũng chưa nói, ngươi không cần vu oan cho Tiểu Hoa nhà ta." Lưu thị hung hăng liếc Kim Tiểu Hoa.
"Là vậy sao? Tiểu Hoa muội muội, muội thực sự thích A Trụ sao? Sở dĩ lúc trước muội và A Trụ trốn ở trong phòng cũng không chịu ra ngoài là đây sao? Là do tỷ tỷ ép, muội mới quần áo xốc xếch mà chạy ra đây phải không? Đều là lỗi tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên ép buộc muội muội. Muội muội là đang phục vụ cho A Trụ sao! A Trụ cũng chưa có đi ra, nhất định là chờ muội muội vào phòng. . ." Đặng Thủy Tiên nghẹn ngào dừng lại.
Kim Tiểu Hoa, ngươi muốn lật lọng? Ta lại không cho ngươi trở người dễ dàng như thế!Câu cuối cùng của Đặng Thủy Tiên khiến Kim Tiểu Hoa xấu hổ khôn cùng: "Ngươi mới cùng hắn ở trên giường lăn lộn!"Đặng thủy tiên nâng lên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ và A Trụ. . . Chưa bao giờ ở. . . Trên giường lăn lộn cả. . . Chúng ta đều là. . . Đều là. . ."Thanh âm của Đặng Thủy Tiên càng ngày càng nhỏ, gần ngay trước mắt Lưu thị và Kim Tiểu Hoa cũng nghe được mọi thanh âm.
Lưu thị buồn bực nhìn Đặng Thủy Tiên không biết xấu hổ, càng ngày càng chèn ép Kim Tiểu Hoa, trong lúc nhất thời không biết nói gì.Kim Tiểu Hoa lại là khí huyết dâng trào, che tai la lớn: "Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe! Ngươi và cái đồ lưu manh kia đã làm những chuyện gì xấu xa, các ngươi tự biết là được rồi!"
"Kim Tiểu Hoa, ngươi câm miệng cho ta!" Trương đại nương không thể nghe được nữa, cao giọng gắt lên. Đặng Thủy Tiên chỉ mới nói mấy câu lẳиɠ ɭơ ong bướm, nặng nhẹ tâm sự, nghe một chút cũng không sao, chỉ coi như bị chó điên cắn. Kim Tiểu Hoa thân là thê tử Trương gia cưới vào cửa, cố tình lại thêm dầu vào lửa, không nói giúp Thiết Trụ, còn vạch áo cho người ta xem lưng.