Chương 26: Bạt tai
Trải qua sự thương lượng của ba nhà, sính lễ của Trình gia sẽ chia đều cho Trịnh gia và Kim gia mỗi nhà một nửa. Lưu thị đối với kết quả này có phần không cam lòng, nhưng không thắng được Trịnh gia liên tục trừng mắt và Trình gia kiên trì. Trọng yếu là, lần này Kim lão cha lại quyết tâm đứng về phía người Trịnh gia. Suy cho cùng, mẹ kế thì vẫn là mẹ kế, cho dù Lưu thị không tình nguyện cũng không có cách nào xoay chuyển được kết quả. Người Trịnh gia đúng là yên lặng hiếm thấy. Nhìn Trình gia làm ra tư thái lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không bạc đãi Tiểu Mãn. Trịnh đồ tể suy nghĩ nửa ngày mắt liếc nhìn về phía Phương thị. Phương thị liền cao hứng vỗ đùi, hướng về phía Trình đại nương khách sáo đứng dậy: "Thân gia yên tâm, nếu Trình gia đã đem cấp bậc lễ nghĩa làm đến chu toàn, Trịnh gia chúng ta nhất định sẽ không chuẩn bị qua loa. Hồi môn của Tiểu Mãn vốn là như đã nói Trịnh gia và Kim gia mỗi bên một nửa, lần này ngược lại rất hợp ý mọi người." Phương thị nói bóng gió Trình đại nương sao lại nghe không hiểu? Lúc này phụ họa nói: "Tiểu Mãn cũng là chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn. Bao nhiêu năm như vậy chạy ra chạy vào, chúng ta cũng đã sớm coi nàng là một nửa người của Trình gia. Sính lễ bất quá chỉ là việc nhỏ, tất cả đều nhìn lương tâm của mình mà làm thôi." "Thân gia nói lời này rất hay. Con người, nếu như ngay cả lương tâm cũng không có, thì thật đúng là heo chó cũng không bằng. Nếu đã là loại ngay cả chó lợn cũng không bằng, thì cho dù có lôi lên quầy thịt heo nhà mình băm chặt cũng không quá đáng. Thân gia nãi nãi, người thấy điều này có đúng không?" Vốn là người cùng quê, Phương thị và Trình nãi nãi thường ngày nói chuyện cũng rất hoà hợp. Đối mặt Trình nãi nãi, Phương thị thái độ luôn là tôn kính. "Ta thấy cô nói đúng đó, Thân gia mợ, Tiểu Mãn nha đầu kia mấy năm nay chính là vô cùng vất vả, đều là nhờ có Trịnh gia mọi người cùng nhau chiếu cố mới có thể có được ngày hôm nay, những năm gần đây bà già này cũng đều nhìn ở trong mắt. Mẹ ruột mất sớm, đứa trẻ này cũng thực là đáng thương a!" Trình nãi nãi vừa nói liền không kìm được nước mắt. Nhìn tính tình Kim Tiểu Hoa, lại nhìn tính tình Tiểu Mãn, ai lại không biết một đứa thì được cưng chiều đến tận trời, đứa trẻ kia lại phải vất vả cực nhọc? Nếu như Tiểu Mãn không cường hãn, mạnh mẽ, thì từ lâu đã bị mẹ con Lưu thị khi dễ đến chết rồi. Muốn trách cũng phải trách Kim lão đầu người này không biết làm cha, trước kia còn nói muốn tìm một người phụ nữ để chiếu cố cho Tiểu Mãn, về sau cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân có cao hứng hay không. Người này, vừa mới đó đã quên đi người vợ kết tóc với mình bao nhiêu năm, sớm muộn cũng có ngày ông ta phải hối hận. Vừa nghe, trên mặt Kim lão cha liền lộ ra vẻ hổ thẹn. Trình nãi nãi mặc dù không có chỉ đích danh trách đến trên đầu ông, nhưng lại chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mũi mắng khiến ông vô cùng lúng túng. Nương Tiểu Mãn mất sớm, kế mẫu Lưu thị lại chỉ lo con gái của mình, sao Tiểu Mãn có thể không chịu uỷ khuất? "Thân gia nãi nãi cũng biết Tiểu Mãn nhà ta chịu khổ quả là khó có được." Phương thị đứng lên đi tới trước mặt Trình nãi nãi và Trình đại nương tiếp tục nói, "Tiểu Mãn nhà ta từ nhỏ đã không có nương, không giống những khuê nữ khác mềm mỏng nhu nhược, cũng không giống như những cô nương nhà khác biết nói chuyện dễ nghe dỗ người ta vui lòng. Nhưng hài tử này thực sự, chưa bao giờ có ý nghĩ xấu xa. Nếu không phải bị ép, nàng tuyệt đối sẽ không cãi vã với người khác. Sau này khi đã gả đến Trình gia, nàng nhất định sẽ đem người xem như thân nãi nãi, cũng sẽ đem thân gia trở thành mẹ ruột mà chăm sóc. Nếu như Tiểu Mãn làm sai, xin mọi người hãy khoan dung lượng thứ cho nàng, nhất định phải tin tưởng Tiểu Mãn không phải là cố ý. Nếu như Tiểu Mãn thực sự quá vô lý, mọi người có thể trực tiếp đến Trịnh gia chúng ta đòi công đạo, ngàn vạn lần đừng một mực chỉ trích hài tử không đúng. Chỉ cần còn một chút khả năng, xin mọi người hãy đối với hài tử này tốt hơn, châm chước thông cảm cho đứa nhỏ này. . ." Trình nãi nãi hai mắt đẫm lệ nắm tay Phương thị, nhìn Phương thị nghẹn ngào nói: "Bà già này cũng đã sống ngần này tuổi, bản tính nha đầu Tiểu Mãn tuyệt đối là ai cũng phải thua kém. Thân gia mợ yên tâm, Trình gia chúng ta là nhất định sẽ không bạc đãi Tiểu Mãn." Trình đại nương cũng cảm động đến vành mắt đỏ hồng, trong lòng có miễn cường, cùng không đồng tình lúc này cũng hóa thành tràn đầy thương tiếc: "Thân gia mợ yên tâm. Trình gia chúng ta không nói tới thứ khác, chỉ có một điểm duy nhất, chính là bao che khuyết điểm. Tiểu Mãn đã là người Trình gia, bất kể là người nhà hay là người bên ngoài, đều tuyệt đối không thể ức hϊếp Tiểu Mãn." Kim lão cha hổ thẹn rũ đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên. Một bên Lưu thị rụt rụt cổ, càng nghe càng kinh hồn bạt vía. Phương thị nói một chút cũng liền thôi, dù sao cũng không rớt miếng thịt nào. Thế nhưng sắc mặt Trịnh gia phụ tử thật sự vô cùng khó coi, trong tay đao mổ heo nâng trên buông xuống nhiều lần. Đoán chừng là cố kỵ Trình nãi nãi và Trình đại nương còn ở đây, nên không có lỗ mãng ném qua. Đứng ở ngoài phòng Kim Đại Sơn bị gọi đến phát phiền, đi tới trước cửa phòng Kim Tiểu Hoa ra sức đạp đạp: "Kim Tiểu Hoa, nếu như muội lại kêu gào, ta liền ném muội vào chuồng lợn, cho muội thoả sức gào thét với nó!" "Kim Đại Sơn, huynh mới là heo!" Yên lặng một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng Kim Tiểu Hoa hổn hển tức giận kêu to. Sau đó, có lẽ là sợ thật, cũng không còn nghe thanh âm Kim Tiểu Hoa nữa. Trình nãi nãi lôi kéo Phương thị khóc một hồi, Trình đại nương khuyên mãi mới ngừng lại. Trịnh gia dâu cả cũng lập tức đi tới đỡ Phương thị, không ngừng nhỏ giọng trấn an. "Kim lão đầu, tự hỏi lương tâm của ngươi, nên làm như thế nào chính ngươi tự nhìn mà làm!" Trịnh đồ tể thở hổn hển đi ngang qua bên người Kim lão cha, cũng không lấy dao ra doạ người. Trịnh gia hai huynh đệ hung hăng liếc mắt nhìn Lưu thị giả vờ trấn định, giúp đỡ Trịnh gia dâu cả đưa Phương thị trở về. Náo nhiệt đi qua chỉ còn lại tĩnh mịch yên lặng, Kim lão cha như cũ cúi đầu, không nói một lời. Lưu thị đưa cổ hướng ra phía ngoài nhìn, xác định người Trịnh gia thực sự đã đi xa mới buông lỏng thân thể căng thẳng, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đảo mắt thấy Kim lão cha khϊếp nhược dáng vẻ không có cốt khí, lập tức nổi giận: "Phu quân, ngươi sao lại không nói câu nào mặc cho người Trịnh gia ở nhà chúng ta hung hăng càn quấy? Còn đoạt đi một nửa sính lễ? Tiểu Mãn chính là nữ nhi Kim gia chúng ta, dựa vào cái gì phải đem sính lễ phân Trịnh gia một nửa? Ta đã nói với ngươi, ngươi nhất định phải đi nói lại với Trình gia, sính lễ phải toàn bộ đưa tới Kim gia chúng ta. Nếu như là bọn hắn dám đem sính lễ đưa đi Trịnh gia, cửa hôn sự này cũng đừng nghĩ tới nữa! Khuê nữ Kim gia không gả cho thần y nhà bọn họ! Có gì hơn người chứ? Chúng ta còn không vừa mắt Trình gia bọn họ a! Nếu nói a, Tiểu Mãn cũng đâu nhất thiết không gả đi Trình gia thì không thể. Nhìn người ta Trương gia, còn đặc biệt vì Tiểu Hoa nhà ta chuẩn bị cả một gian phòng mới. Một gian phòng mới đấy! Còn chưa có ai ở qua! Trình gia sao có thể so sánh được với. . ." "Ngươi cái mụ già xấu xa này câm miệng cho ta!" Kim lão cha hai mắt đỏ ngầu ngẩng đầu lên, tát một cái vào mặt Lưu thị. Đánh nát dương dương tự đắc trên mặt bà ta, cũng cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt. "Ông dám đánh tôi?" Lưu thị không dám tin nhìn nam nhân nhu nhược luôn bị bà ta bắt chẹt ở trong lòng bàn tay. Nếu không phải trên mặt đau rát nhắc nhở việc này chân thực như vậy, bà ta gần như cho rằng đây hết thảy bất quá chỉ là ảo giác. "Không được phép đánh chủ ý lên sính lễ của Tiểu Mãn! Bằng không, người thứ nhất đánh chết ngươi không phải là Trịnh đồ tể, mà là. . . Ta." Kim lão cha một chữ cuối cùng đè rất thấp, thấp đến mức khiến Lưu thị đáy lòng phát lạnh. Nhìn Kim lão cha biểu tình âm trầm, trong một thoáng, Lưu thị cảm thấy ông ta thật sự không phải đang cùng bà nói đùa. Thế nhưng, bà không tin Kim lão cha có gan này. Vì vậy, Lưu thị nở nụ cười, xen lẫn xem thường: "Đánh chết tôi? Phải xem ông có bản lãnh này hay không!" Kim lão cha trong nháy mắt khôi phục bộ dạng nhu nhược trước sau như một, đi thẳng tới chân tường tìm lấy một cái búa. Sau đó, quay đầu, quỷ dị cười cười, "Ngươi có thể thử xem." "Kim lão đầu, ông. . . ông đừng. . . Chớ làm loạn. . ." Lưu thị trên mặt vốn xem thường thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng lui về sau hai bước. Sau đó lớn giọng hướng về phía ngoài hô, "Đại Sơn, Đại Sơn, ngươi có ở đó hay không? Mau vào đây giữ lấy cha ngươi, cha ngươi...a. . ."Ngồi chồm hổm ở trong sân Kim Đại Sơn không hề để ý đến Lưu thị la hét, chỉ nhìn chằm chằm gánh nước trên sân. Trong thôn rất nhiều nhà giếng nước đều thiếu nước, nhà bọn họ cũng là như vậy. Bất đắc dĩ, những hộ thiếu nước thường xuyên phải đến những nơi có sông suối đi xách nước, hoặc là đi đến thôn phía đông có nước sung túc để múc nước. Kim gia phụ cận vài gia đình đều thiếu nước, Tiểu Mãn muốn xách nước cũng chỉ có thể đi tới thôn đông cách đây khá xa. Mợ Tiểu mãn nói không sai, Tiểu Mãn mấy năm nay sống cũng không tốt, nói trắng ra là khó khăn. Thế nhưng vì cái gì? Vì cái gì thân là chủ nhân đích thực của Kim gia, Tiểu Mãn lại phải sống cuộc sống khổ sở như thế? Là vì người mẹ ruột suốt ngày sai đến gọi đi của hắn? Hay là vì muội muội hết ăn lại nằm của hắn? Hay bởi vì bọn họ những người ngoài này đến chiếm đoạt tất cả những thứ vốn thuộc về Kim Tiểu Mãn? "Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Nương đang gọi chàng kìa!" Không thể chịu nổi tiếng hét chói tai Lưu thị, Vương thị đẩy Kim Đại Sơn một cái. Con thỏ bị ép còn có thể cắn người! Nương luôn đối với cha hô to gọi nhỏ, sai đến bảo đi, sao lại không xảy ra chuyện? Kim Đại Sơn liếc mắt nhìn về phía gian nhà chính, không nhúc nhích. Thấy Kim Đại Sơn không có động tĩnh, Vương thị liền xoay người vào phòng bếp. Có nháo thêm nữa thì vẫn phải ăn cơm, mẹ chồng và em chồng đều không phải là người tốt tính, cứ rước càng ít phiền toái thì càng tốt. "Trình tiểu tứ?" Kề vai ngồi dưới tán cây hòe lớn, Kim Tiểu Mãn khẽ gọi. "Ừ?" Trình Tu ngữ điệu khẽ nhếch, mặt mày ôn hòa. "Không có việc gì." Nhìn Trình Tu như vậy, Kim Tiểu Mãn lắc đầu. "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi." Trình Tu vươn tay, gõ một cái lên đầu Kim Tiểu Mãn. "Cũng không có gì!" Kim Tiểu Mãn che đầu, ủy khuất nói, "Ta chỉ muốn gọi một chút." "Gọi một chút?" Ngón tay thon dài của Trình Tu lại lần nữa giơ lên. Kim Tiểu Mãn nhãn thần nhấp nháy nhấp nháy, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm: "Trình tiểu tứ, nếu huynh lại ăn hϊếp ta, ta sẽ không lấy chồng đâu!" Trình Tu nguy hiểm nheo mắt lại, nặng nề gõ lên đầu Kim Tiểu Mãn một cái, giáo huấn: "Ăn nói linh tinh!" Kim Tiểu Mãn bi phẫn nói: "Trình tiểu tứ, gõ ngốc huynh có đền được không?" Trình Tu thản nhiên đứng lên, đi mấy bước liền đi dừng lại: "Kim Tiểu Mãn, muội cho rằng còn ai bằng lòng tiếp nhận muội sao?" Kim Tiểu Mãn bị đả kích lớn, hướng về phía bóng lưng đã rời đi của Trình Tu la lớn: "Trình tiểu tứ, ta nhất định sẽ không để yên cho huynh!" Nghe thấy tiếng Kim Tiểu Mãn kêu la, Trình Tu khẽ nâng lên khóe miệng, dưới chân không ngừng tiếp tục bước đi. Kim Tiểu Mãn, chuyện của chúng ta, từ trước đến nay đều không phải do muội quyết định!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương