Chương 8 - 3: Vẻ Đẹp Chết Người

"Người là đang hỏi sau khi biết được rằng thủ phạm thực sự chính là Rezef sao?"

Kayena nhận chiếc khăn lụa từ tay người hầu và lau miệng cho Hoàng đế, cô cố gắng câu giờ một cách tự nhiên nhất có thể.

Câu hỏi của Hoàng đế rất mơ hồ, thật không hổ danh là nhà chính trị gia dày dạn kinh nghiệm. Nếu là Kayena của lúc trước thì cô đã sập bẫy mất tiêu rồi. Thay vào đó, cô nói một cách ủ rũ.

“Xin hãy nhìn đứa con gái dễ thương này của Người một chút đi mà.”

Giọng nói mềm mại khác thường và không giống ai.

Thêm vào đó, nụ cười thoải mái trên môi không phải là của một đứa trẻ sắp trưởng thành khiến cho Hoàng đế vô cùng ấn tượng.

"Đứa trẻ này vốn dĩ đã tự che giấu bản thân tốt như vậy sao?"

Hoàng đế tự hỏi điều gì đã xảy ra với con gái mình trong khi nằm trên giường.

"Người rốt cục tỉnh lại rồi sao ạ?"

Con gái ông đã thay đổi, Hoàng đế ánh mắt nhất thời chớp động.

"Con thực sự không bận tâm kể cả khi không bắt được thủ phạm thật sự sao?"

Hoàng đế sẵn sàng giúp Kayena tìm ra thủ phạm thực sự nếu cô ấy muốn. Vẫn chưa có bằng chứng nào chắc chắn, nhưng khả năng cao Rezef là thủ phạm. Vào thời điểm quan trọng sẽ rất tốt nếu giữ được lá bài này trong tay.

"Phụ thân hỏi mình có nghi ngờ Rezef không? Mình không thể lợi dụng thời điểm này nếu không Rezef sẽ rơi vào tình thế bất lợi."

Kayena lắc đầu.

"Thủ phạm thật sự đã bị Rezef trừng phạt. So với sự nghiêm trọng của vụ việc thì chắc chắn sẽ không có sức lan tỏa nhưng thay vì gieo rắc lòng oán hận cho giới quý tộc thì con nghĩ xử lý như thế này sẽ tốt hơn."

Hoàng đế trầm ngâm thán phục.

"Con nói đúng, điều này rất hợp lý."

"Con chỉ sợ ý nghĩ ngu xuẩn của mình có thể quấy rầy đến phụ thân thôi."

Khi Kayena tiết lộ kế về hoạch của mình, cô đã chuyển hết công lao của mình cho Hoàng đế.

"Vì Người đã tin tưởng và chờ đợi đứa con gái chưa trưởng thành của mình như vậy, nên giờ con cũng phải làm gì đó cho mình chứ."

Hoàng đế phá lên cười trước những lời nói của Kayena. Có vẻ như đứa con của Hoàng đế được sinh ra với chí khí không khác gì ông. Ông cũng đã sẵn sàng chuộc lỗi với con gái mình.

“Nghĩ lại thì, không còn bao lâu nữa là đến lễ trưởng thành của con rồi đấy.”

Kayena không nói gì và đưa cốc trà cho người hầu. Sau đó Hoàng đế nói lại nói. "Ta nghĩ ta sẽ phải tìm được một người chồng, một vị hôn phu tốt cho con đến lúc đó chúng ta sẽ cùng ngồi xuống và bàn bạc về cuộc hôn nhân này."

Hôn nhân sao.....

Nghe những lời đó, giống như một thói quen Kayena lập tức nghĩ ngay đến Raphael Kidray.

Nhưng cô ấy đã cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng.

"Đúng vậy, mình cũng sắp đến tuổi trưởng thành rồi."

Trong kiếp sống đầu tiên của mình, Kayena đã sống mà không có vị hôn phu nào mặc dù cô ấy nhận được rất nhiều lời tán tỉnh, nhưng cuối cùng cô ấy lại bị bán cho Tử tước Gillian.

Hoàng đế không quan tâm đến cuộc hôn nhân của cô cho đến khi ông qua đời. Rezef thì luôn xúi giục tranh giành vị trí ngai vàng. Cho dù có là hoàng tộc cỡ nào đi chăng nữa, thì rốt cuộc ai có thể gọi đây là một gia đình cơ chứ?

"Con thực sự là con gái của Người đúng không ạ?"

Kayena hỏi với khuôn mặt nở nụ cười khác hẳn với cảm xúc lạnh nhạt khi nói chuyện lúc nãy với Hoàng đế.

“Phụ thân có suy nghĩ gì về gia đình mình ạ?"

Hoàng đế không hay để lộ tâm tư của mình ra ngoài, nhưng ngày hôm nay ông đã rất ngạc nhiên. Bởi vì ông ấy nghĩ rằng nếu cô ấy lôi câu chuyện về cuộc hôn nhân của mình ra, Kayena chắc chắn sẽ đề cập đến Raphael Kidray.

Nếu cô trả lời như vậy, Hoàng đế sẽ lại càng thất vọng về cô hơn. Tuy nhiên, Kayena thậm chí còn không đề cập gì đến Công tước Kidray.

Hoàng đế nghĩ rằng Kayena cuối cùng cũng nhận ra rằng hôn nhân của mình không phải là một quân bài để có thể tùy ý sử dụng cho tình yêu hay là tham vọng.

Hoàng đế hỏi một cách chắc chắn.

"Ý con là con có thể kết hôn với người khác mặc dù trước đó đã nỗ lực dành tình cảm rất nhiều cho Raphael Kidray sao?"

Trước câu hỏi đó, Kayena nghĩ đến mối tình đầu xa xôi của mình.

"Dù sao thì con cũng không phải là một người phù hợp với anh ấy."

Nếu nói là hoàn toàn không luyến tiếc thì đó là lời nói dối. Ngay cả khi loại trừ những cảm xúc cá nhân kia, thì anh ấy thực sự là một vị hôn phu tốt.

Tuy nhiên, Raphael lại rất ghét Công chúa Kayena và cô biết rất rõ điều đó. Cô cũng không muốn níu kéo một người mà cô không thích.

Ngoài ra, Raphael nhất định phải trở thành chồng cô. Bởi vì vai trò của anh là rất cần thiết để cuộc hôn nhân này của cô diễn ra thành công.

"Nói đúng ra là muốn mượn sức mạnh của Công tước Kidray."

Kayena mỉm cười và bình tĩnh nói.

“Làm sao con, một người không có chị em gái, lại có thể bị một cảm xúc nhất thời nào đó lay chuyển mà phạm phải sai lầm như thế chứ? Con chỉ là làm theo ý muốn của cha thôi mà.”

“Hôm nay con làm ta rất bất ngờ đấy."

Hoàng đế rộng lượng nói.

"Chúng ta không thể quyết định xem nên chọn người nào. Nên con muốn dành thật nhiều thời gian để có thể xem xét thật kỹ lưỡng."

Ngay cả những người hầu ở xung quanh cũng quên mất vị trí của mình, họ đều há hốc miệng và hít một hơi thật sâu.

"Bây giờ, nếu con thoát khỏi được sự chú ý của Rezef, thì dù cho con có kết hôn với ai cũng không thành vấn đề."

Kayena đã đạt được mục đích của mình và lễ phép cúi đầu.

“Cho dù Người có suy nghĩ nhiều như vậy đi chăng nữa, con cũng đảm bảo chắc chắn rằng sẽ không trở thành người trong hoàng tộc.”

Hoàng đế gật đầu và ra hiệu cho người hầu, ý chỉ muốn nằm xuống và nghỉ ngơi. Cô cúi chào lần nữa và rời khỏi phòng ngủ của Hoàng đế cùng với những người hầu thân cận của mình.

"Có vẻ như sau khi già đi, ta đã suy nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện."

Người hầu cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng trước lời nói của Hoàng đế.

"Từ lúc nào mà con gái ta đã trưởng thành một cách xuất sắc đến vậy, thời gian thật tàn nhẫn mà."

"Chúng ta cùng đổi chủ đề thôi nào."

Hoàng đế nghe vậy rồi bật cười sảng khoái.

***

Kayena tình cờ gặp một nhân vật bất ngờ khi rời khỏi phòng ngủ của Hoàng đế.

Bước chân của cô chậm dần rồi dừng lại. Cô có thể cảm nhận được sự chú ý của các thị nữ và các hiệp sĩ cùng những người hầu gái đang đứng xung quanh cô.

Không còn cách nào khác. Bởi vì đối phương được biết đến là người yêu đơn phương nồng nhiệt nhất của Kayena.

"Đó chính là Raphael Kidray."

Mái tóc đen nhánh và đôi mắt đỏ là biểu tượng của Công tước Kidray. Và Raphael kể từ khi sinh ra đã thừa hưởng những vẻ đẹp đó.

Kayena nhìn anh với đôi mắt màu xanh của mình. Cô thực sự bị mê hoặc bởi sự xuất hiện sống động của anh.

Trên thực tế, ngay cả trong mắt Kayena dày dạn kinh nghiệm, người đã sống cuộc đời thứ ba của mình, cô vẫn thấy anh là một người tuyệt vời và rất đẹp trai.

Raphael có một khí chất rất đặc biệt khác với những quý tộc cùng tuổi. Khí chất lạnh lùng, hấp dẫn áp đảo kia chắc chắn là của những người đã từng trải qua cuộc sống nơi chiến trường ác liệt, cũng như vẻ đẹp và cơ thể bẩm sinh của họ, không ai sánh bằng.

Kayena cũng là một cô gái không kìm được nên đã bị sức hấp dẫn hiếm có kia của anh thu hút.

"Trong cuộc đời đầu tiên, ta đã nghĩ anh ấy là một người rất tốt."

Raphael trong tiểu thuyết không chỉ là một quý ông. Anh bị mắc chứng sợ đám đông, khiến anh ấy mệt mỏi khi tiếp xúc cơ thể và cả những mối quan hệ xã hội với mọi người.

Trong tiểu thuyết, vì biết được nỗi ám ảnh và chứng sợ hãi của Raphael, Olivia đã ân cần chăm sóc anh và rồi Raphael đã đem lòng yêu thương người con gái ấy.

"Raphael Kidray muốn diện kiến Công chúa Điện hạ."

Raphael, người đã đợi trong phòng chờ, cúi người chào cô với thái độ khô khan.

Đột nhiên, Kayena cảm thấy nhẹ nhõm. Bởi vì cô không cảm nhận được những cảm xúc tiêu cực này nhiều như mình nghĩ. Cũng may Raphael vẫn coi cô là một mối phiền toái, không chán ghét cô.

Cô ấy nghĩ mình có thời gian để bù đắp những lỗi lầm. Bây giờ chỉ cần không vô lễ với anh ấy là được. Nếu cô cẩn thận với những lời nói và có những hành động thô lỗ như giả vờ thân thiện hoặc tiếp xúc với một người khác, như vậy cô có thể có một mối quan hệ tốt hơn trước đây.

Dù sao, cô cũng không thích được người ta nhớ đến như là một người phụ nữ khùng điên, tồi tệ bởi mối tình đầu của mình.

" Dậy đi nào."

Kayena đã thực hiện quyết định của mình.

"Đã lâu không gặp, Công tước Kidray."

"......Công tước Kidray sao?"

Raphael trông có vẻ bối rối khi được gọi xưng hô trang trọng thay vì gọi bằng tên của mình là Raphael. Nghĩ lại thì, mặc dù Kayena đã nhìn thấy anh nhưng cô thậm chí còn không chạy đến và ôm anh như trước đây.

Không phải chỉ có mình anh ấy nghi ngờ đâu. Tất cả mọi người ở đây đều mở to mắt ngạc nhiên nhìn Kayena.

"Không thể nào, tại sao Công chúa lại như vậy?"

Bình thường Kayena rất thô lỗ, vô lễ và còn không coi ai ra gì cơ mà, tại sao hôm nay thái độ lại khác đến thế?

Trong sự hỗn loạn của mọi người, Kayena nhìn lại xung quanh và chìm đắm trong suy nghĩ khác.

"Mặc dù Raphael đã đến nhưng không ai thông báo cả."

Trong phần này, người ta nói rằng nhà vua đang muốn kiểm soát Raphael.

Cô có thể cảm nhận được điều này một cách rõ ràng.

"Có vẻ như ngài đến để gặp Bệ hạ, đúng chứ?"

"Đúng vậy."

Nếu đúng như ban đầu trong tiểu thuyết, thì chắc chắn Kayena sẽ kiên trì nói chuyện chỉ để nhận được sự quan tâm và chú ý của anh. Nhưng giờ đây cô ấy đã biết rất rõ vai trò của mình.

Bản thân chỉ là nhân vật phản diện chứ không phải nữ chính.

Kayena gọi người hầu tới.

“Hãy nói với Bệ hạ rằng Công tước Kidray yêu cầu được diện kiến.”